“Ái phi có chuyện gì sao?” Y học theo dáng vẻ của hoàng đế tiền thân, nhướng mày, phóng một ánh mắt đưa tình về phía Lệ Tần, hàng mi khẽ rung, tựa như ẩn chứa vô vàn thâm tình.
“Hoàng thượng thật là… Đã mấy ngày rồi không đến thăm thần thiếp, chẳng lẽ đã bị mỹ nhân nào khác mê hoặc rồi sao?” Lệ Tần làm nũng hỏi, dường như định tiến lên dựa vào lòng y, nhưng lại có chút e dè, cuối cùng chỉ đành ngượng ngùng nắm chặt chiếc khăn tay.
Tất nhiên là do bản thân ta đang bận bịu với vị tướng quân nhà ta rồi, ngươi làm sao sánh được với hắn dù chỉ một phần vạn chứ? Hứa Sâm Luân thầm soi xét Lệ Tần từ trên xuống dưới một lượt đầy khắt khe.
Mắt nàng ta không trong bằng tướng quân nhà ta. Eo nàng ta không gọn mà mạnh mẽ như chàng. Tỷ lệ đầu và thân cũng không đúng, tướng quân nhà ta chuẩn bảy đầu, vóc dáng cân đối hoàn mỹ không tì vết.
Lệ Tần cảm thấy ánh mắt của Hứa Sâm Luân có gì đó lạ lùng, dường như y đang đánh giá, cân đo điều gì đó. Nhưng nàng ta không nghĩ quá nhiều, bởi vì việc quan trọng trước mắt là phải tranh thủ giữ vững sủng ái, nếu không, nàng ta sớm muộn gì cũng sẽ thất sủng.
Trong hậu cung, tai mắt luôn linh hoạt nhất. Chuyện Hoàng thượng qua đêm ở đâu, ai ai cũng rõ mồn một. Lúc đầu không ai để tâm, chỉ nghĩ chẳng qua là một món đồ chơi nhất thời, hơn nữa kẻ đó lại là tội nhân bị lưu đày. Thế nhưng không ngờ Hoàng thượng lại tỏ ra đặc biệt để tâm đến hắn, suốt hơn hai tháng qua không hề triệu ai khác đến thị tẩm.
Nghĩ đến đây, Lệ Tần siết chặt khăn tay, khẽ nghiến răng. Chiếc khăn lụa gấm thêu họa tiết cầu kỳ đã hằn lên một nếp nhăn sâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT