“Chưa về vội, hôm nay trẫm muốn dạo một vòng ngự hoa viên.”
Lý công công nhanh chóng bước lên trước mở đường cho Hứa Sâm Luân, vừa đi vừa nói: “Bệ hạ cũng nên nghỉ ngơi một chút. Nô tài nhìn thấy mấy ngày nay bệ hạ vì chuyện phiền lòng mà bực bội không yên, trong lòng thực sự đau xót, chỉ hận không thể thay bệ hạ san sẻ nỗi lo.”
“Thật sao?” Hứa Sâm Luân hít thở bầu không khí trong lành của buổi sáng, nhìn ngắm khung cảnh hoa cỏ chim ca trong ngự hoa viên, tâm trạng dần dần thư thái hơn. Bỗng nhiên, anh có vẻ như vô tình hỏi: “Ngươi thấy thế nào về chuyện trẫm đối xử với Mục Trạch Thương?”
Chuyện này…
Lý công công đảo mắt một vòng rồi đáp: “Bệ hạ xưa nay anh minh, Mục tướng quân cũng là người phẩm hạnh đoan chính, hẳn là có nỗi oan khuất gì đó nên mới chịu hàm oan như vậy. Các đại thần không hiểu được lòng bệ hạ, nhưng tấm chân tình mà bệ hạ dành cho Mục tướng quân thì nô tài chúng thần đều thấy rõ trong lòng.”
“Hừm, ngươi thật khéo ăn khéo nói.” Hứa Sâm Luân cười nhẹ.
Lý công công lén liếc nhìn sắc mặt của Hứa Sâm Luân, thấy tâm trạng anh không tệ, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Làm kẻ hầu hạ bên cạnh hoàng đế chẳng khác nào dạo bước bên miệng hổ. Lý công công vốn là lão nhân bên cạnh hoàng thượng, đáng lẽ không cần phải cẩn trọng đến mức này, nhưng từ khi Hứa Sâm Luân đón Mục Trạch Thương về cung, ông ta ngày càng không nhìn thấu được anh nữa. Huống hồ, hoàng đế còn bắt ông ta quỳ suốt một ngày một đêm, mất hết mặt mũi, nên dạo gần đây ông ta chỉ có thể rụt cổ mà sống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play