Mục Trạch Thương từ nhỏ đã luyện võ, cốt cách ưu việt, là kỳ tài thiên phú. Năm mười tuổi y đã thành thạo đao thương côn bổng, mười lăm tuổi theo cha và anh ra chiến trường. Năm Nguyên Hòa thứ mười bốn, quân địch xâm lược, cha và anh của Mục Trạch Thương không may tử trận, thi thể được đưa về trong những tấm da ngựa. Mục Trạch Thương dẫn dắt tàn quân của gia tộc Mục, chịu đựng khổ nạn mười ba ngày không có lương thảo, cố thủ thành trì, chờ được viện quân.
Mười ba ngày đó là ký ức đau thương và đen tối đối với bất kỳ ai từng trải qua. Dân chúng trong thành mang toàn bộ lương thực của mình quyên tặng cho các tướng sĩ, tự đào rau dại, ăn đất cầm hơi. Mục Trạch Thương nghẹn ngào tiếp nhận số lương thực nặng nề ấy, bởi nó không chỉ là nguồn sống, mà còn là trách nhiệm, là sứ mệnh.
Nhưng lương thực nhanh chóng cạn kiệt. Các tướng sĩ cùng dân chúng bắt đầu ăn rau dại, hết rau thì ăn cỏ, cỏ cũng không còn thì ăn đất, ăn vữa tường, tất cả những gì có thể ăn đều bị nuốt xuống bụng, hòa lẫn máu và nước mắt.
Song, ký ức đó cũng khiến họ tự hào. Trải qua nạn đói và khổ đau, ý chí kiên cường bất khuất của họ được tôi luyện, khiến quân đội gia tộc Mục về sau trở thành đội quân bất khả chiến bại. Mục Trạch Thương qua trận chiến này danh chấn thiên hạ, nhờ công giữ thành mà tiên hoàng ban chỉ cho y kế thừa tước vị của cha anh, phong làm Phiêu Kỵ tướng quân khi còn rất trẻ.
Năm ấy, Mục Trạch Thương vừa tròn mười tám tuổi, bước trên xác cha và anh, đón lấy ánh bình minh của chiến thắng, mang lại vinh quang vô thượng cho gia tộc Mục.
Nhưng y đã không còn người thân.
Giữa thế gian phồn hoa, đèn đuốc rực rỡ, không còn ngọn đèn nào dành riêng cho y.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT