Phùng Vận mỉm cười nhè nhẹ, “Vậy là vịt chưa đủ nhiều.”
Cái “nhiều” nàng nói, là cái “nhiều” theo nghĩa đàn đàn lũ lũ, chứ không phải vài con, mấy chục con trong mắt Lý chính.
Phùng Vận quay sang nói với Hà Khiết: “Thứ sử quân có thể kêu gọi các quận huyện trong Tín Châu, tập hợp những hộ nuôi gà vịt, tổ chức một ‘đội quân nuôi vịt’ lớn, cùng nhau tiêu diệt châu chấu?”
Thời ấy người dân rất chuộng thịt vịt, các quận trong Tín Châu đều gần sông nước, nơi nơi đều có người nuôi vịt với quy mô không nhỏ. Một nhà thì không đủ, nhưng mười nhà thì sao? Một trăm nhà thì sao?
Người nuôi vịt cần dùng lương thực để nuôi, chi phí rất cao, còn châu chấu thì không tốn đồng nào.
Nếu có quan phủ ra mặt hiệu triệu, lại cấp thêm một chút trợ cấp, thì ắt hẳn sẽ có rất nhiều người hưởng ứng.
Hai mắt Hà Khiết sáng lên: “Có thể thử xem. Đa tạ Vương phi chỉ điểm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT