Phùng Vận hơi sững lại, đặt đũa xuống, nói: “Không vấn đề gì. Hôm nay ta mời thế tử đến, ngoài chuyện ăn tất niên, còn có một việc muốn thỉnh giáo.”
Thuần Vu Diễm hừ lạnh: “Đã biết ngay mà, Phùng Thập Nhị nàng, chẳng bao giờ làm chuyện ân cần mà không có lý do. Nói đi, lại muốn nhét thêm mấy người vào trang ta nữa à?”
Phùng Vận phẩy tay, cười: “Lần này không phải nhét người, mà là nhét đồ.”
Nàng nhẹ nhàng nâng cổ tay trắng muốt, vỗ tay hai cái: “Đem lên đây.”
Cách nói chuyện giữa hai người bọn họ không giống người ngoài, hầu như câu nào cũng có đ.â.m chọc, thế nhưng Ôn Hành Tố nhìn vào lại cảm thấy hơi khó chịu trong lòng. Dã tâm của Thuần Vu Diễm, không cần nói hắn cũng đoán được ít nhiều, nhưng cái khiến người ta khó chịu là… Yêu Yêu đối với y, cũng chẳng hề giữ khoảng cách gì cho cam, trò chuyện đùa cợt nam nữ, nàng cũng không giận…
Trái lại là hắn, người huynh trưởng này, thì mãi mãi chỉ biết giữ lễ, giữ mực.
A Lâu dâng gói vải xanh có bọc khối đá nghi là thạch mặc lên trước mặt Thuần Vu Diễm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play