Phùng Vận biết y nói đúng.
Nàng chẳng còn gì cả.
Nhưng con người khi rơi vào tuyệt cảnh, chỉ có thể tìm mọi cách tự cứu lấy mình.
Dù có là lời hoang đường bịa đặt, cũng phải liều mà giành cho mình một tia cơ hội.
“Tiên sinh… không bằng đưa ta về Tề, sẽ được nhiều lợi ích hơn… Ta và Tề quân là thanh mai trúc mã, tình… tình sâu như biển… Hắn nhiều lần phái người tìm ta, đều bị tướng quân cản trở… Nếu ngài có thể giúp chúng ta đoàn tụ, muốn gì… hắn cũng sẽ cho ngài…”
Giống như một kẻ cờ bạc, khi đã thua sạch không còn gì, đối mặt với lưỡi đao đang kề cổ, trong đầu nàng đã chẳng còn phân biệt được đúng sai được mất, chỉ còn bản năng thôi thúc, không chịu bỏ lỡ lấy một cơ hội nhỏ nhoi.
“Hoặc là… xin tiên sinh cho ta một cái c.h.ế.t thống khoái, ta được giải thoát, Thái hậu cũng không còn hậu hoạn…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play