Trong phủ nuôi Ngao Tử, Ngao Thất thường mang cá về cho nó ăn, nhưng dạo này con vật ăn khỏe lạ thường, khẩu phần mỗi lúc một tăng. E rằng Phùng Vận nuôi đến tán gia bại sản mất, nó liền cách vài ba hôm lại ra ngoài săn thú. Không chỉ cho bản thân, thỉnh thoảng còn tha về vài con gà rừng hay thỏ hoang để đổi món cho phu nhân.
Có một “bảo bối” như vậy ở bên, Phùng Vận cưng chiều như tròng mắt, trong lòng cũng bắt đầu âm thầm tính chuyện dự trữ thức ăn cho nó.
Chờ trời lạnh thêm chút nữa, tuyết rơi, Ngao Tử sẽ không thể đi săn dễ dàng như trước.
Nàng chăm sóc nó như con nít, sau khi tắm rửa sạch sẽ, ngửi không còn mùi gì nữa, mới dùng khăn bọc lại bế vào phòng sưởi ấm.
“Nặng quá rồi đấy, ăn không uổng công. Nếu cứ lớn thêm thế này, tỷ tỷ sắp không bế nổi rồi.”
Phùng Vận mỉm cười đặt con vật lên giường, Tiểu Mãn đứng bên cười theo.
Đại Mãn vén rèm bước vào, trong tay ôm một chiếc rương gỗ: “Phu nhân, dược liệu dùng để làm Kim Khuê Khách đã chuẩn bị xong hết rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play