Chờ Khổng lang trung bị bắt vào tù điêu tra, Khổng gia mới nháo nhào cả lên.

Khổng lang trung là người có chức quan lớn nhất trong nhà bọn họ, bọn họ không có cửa xin giúp đỡ.

Khổng phu nhân khuất nhục đề nghị: "Cùng lắm thì ta đến Hứa phủ xin lỗi Hứa Hân Xu, bảo nàng ta thả phụ thân các con ra.”

Làm như đi xin lỗi người ta là bà ta phải hạ mình hy sinh lớn lắm. Nhị thiếu phu nhân không nhịn được móc mỉa: "Trước đó ngài tra tấn người ta thành cái dạng gì, chỉ cần xin lỗi là có thể giải quyết sao?"

"Không thì thế nào? Ta là mẹ chồng nó, là trưởng bối của nó. Ta đi xin lỗi nó, nó còn không tha thứ thì chính là nó bất hiếu." Nhị thiếu phu nhân cười lạnh trong lòng, nói thẳng, “Bất hiếu thì bất hiếu, còn thứ gì quan trọng hơn tính mạng mình sao?” 

Khổng phu nhân giận sôi gan: "Ngươi lại dám cãi ta? Ngươi cũng muốn bị bỏ phải không?” Đây là lời uy hiếp rất lớn, song nhị thiếu phu nhân lại chẳng sợ, “Bỏ thì bỏ, làm con dâu nhà mấy người mất mạng lúc nào không hay, mối hôn sự này không cần cũng vậy!"

Nói xong nàng đứng dậy, rời đi chẳng thèm quay đầu.

Khổng phu nhân bị tức xanh mặt, thở hổn hển ôm ngực.

Đại thiếu gia đỡ bà ta, sốt ruột nói: "Nếu không thì để con đi xin lỗi đi, nữ nhân kia rất dễ dỗ, việc cấp bách trước mắt là cứu phụ thân ra ngoài..”

Khổng phu nhân thở dài: "Khiến con ta phải chịu ấm ức rồi."

Ở trong lòng bà ta, con trai mình là nam tử hán đại trượng phu, cúi đầu xin lỗi nương tử chính là chuyện trái với luân thường đạo lý.

Sau đó...

Sau đó bọn họ bị người của Hứa gia đuổi đánh ra ngoài.

Khổng đại thiếu vắt dò lên lên cổ mà chạy.

Vừa chạy vừa hô to vê phía Hứa gia: "Hứa Hân Xu ngươi xong rồi, ngươi biết ngươi đang chơi với lửa không!"

"Nếu ngươi muốn chọc giận ta, vậy thì ngươi đã thành công”

 Hạ nhân Hứa gia: ”... “

Xem ra bọn họ đánh chưa đủ tàn nhẫn. Thấy Hứa Hân Xu hoàn toàn không định hồi tâm chuyển ý, Khổng gia bấy giờ mới nghĩ đến một người khác, Hiền phi. Thật sự không phải bọn họ không muốn tìm, mà là Hiền phi hồi còn ở Khổng gia sống cũng không được tốt.

Người ngoài đều nghĩ rằng bọn họ là người một nhà, trên thực tế Hiền phi đã sớm đơn phương cắt đứt quan hệ với bọn họ. Chẳng qua...

Khổng phu nhân nghĩ, nói gì thì hiện giờ phụ thân của nàng cũng đang gặp nạn, về tình về lý Hiền phi đều nên giúp một tay.

Sau đó bà ta dâng bái thiếp muốn vào cung yết kiến.

Kết quả, bà ta bị cự tuyệt thẳng thừng.

Hiền phi ngay cả gặp cũng không muốn gặp.

Lúc này Hiền phi đang ở Ngự Thư Phòng, cầu tình với hoàng đế.

Có điều không phải cầu tình vì Khổng lang trung mà là vì di nương của mình.

"Đến lúc xét nhà liên luy toàn tộc, hy vọng bệ hạ có thể đặc xá cho di nương của thiếp thân." 

Hoàng đế nhắc nhở nàng: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, trước khi định tội nàng có thể đến Đại Lý Tự, nhờ phụ thân nàng viết một bức hưu thư."

Hiền phi dập đầu: "Tạ ơn bệ hạ."

 Bối Tịnh Sơ ở bên cạnh được biết năng lực đắc tội với người ta của Khổng gia không khỏi tỏ vẻ tán thưởng:

( Khổng gia này mạnh thật, một Trung thư lệnh, một Hiền phi, có ai mà không phải tai to mặt lớn. 】

[ Cố tình bọn họ đều đắc tội triệt để, bản lĩnh này khó ai học được. . 】

Hiền phi đi rồi, Trung thư lệnh và Hứa Hân Xu được hoàng đế truyền triệu.

Hứa Hân Xu đã nghe huynh trưởng nói, bởi vì đại công chúa thích nghe tin vịt, bệ hạ mới mới điều tra tới Khổng gia.

Tuy rằng nghe qua khá vô đạo đức nhưng Hứa Hân Xu vẫn rất có thiện cảm với bé con mới sinh nằm trong nôi.

Chỉ có người được cứu mới hay, trong lòng họ biết ơn ân nhân cứu mạng thế nào.

Hứa Hân Xu dâng một đống đồ vật lên cho hoàng đế: "Mấy hôm trước là tiệc đây tháng công chúa, thần nữ bị nhốt ở Khổng gia không thể tới tham dự, hôm nay bổ sung thêm phần quà đã sớm chuẩn bị dâng tặng công chúa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play