Sắp xếp xong xuôi cho muội muội, ngày hôm sau Hứa Lan Kỳ hạ triều lập tức tiến cung tạ ơn.

Hoàng đế ngồi trên long ỷ vuốt lại lương tâm của mình, cảm thấy mình không thể cướp công lao của con gái.

Ông nói: "Thật ra khanh nên cảm ơn đại công chúa."

"Sao ạ?"

Trung thư lệnh nhìn thoáng qua Bối Tịnh Sơ đang gặm ngón tay ngon lành, nước miếng nhỏ ròng ròng thấm ướt cả cái yếm đào.

Bối Tịnh Sơ cũng có chút sửng sốt.

"Bởi vì gần đây tiểu công chúa thích nghe chuyện làng trên xóm dưới, trẫm vì muốn đại công chúa vui vẻ đã đi sưu tầm."

Hứa Lan Kỳ: "..."

Bối Tịnh Sơ: "..."

【 Cảm ơn ngài nha, a gia của ta, ngài thật quá tri kỷ. 】

Hứa Lan Kỳ bị lời giải thích này làm cho chấn động, song cũng đành chấp nhận.

Vì thế ông khấu đầu với Bối Tịnh Sơ trong nôi.

Bối Tịnh Sơ chịu đả kích rất lớn: 【 Tổn thọ rồi! Ông làm cái gì vậy! Ta sẽ không giảm thọ chứ này này này! 】

Đúng lúc âm thanh nhắc nhở của hệ thống truyền đến: [ Tinh - hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu, thành công giải cứu thiên tài nông nghiệp Hứa Hân Xu, điểm thưởng: 100]

??? Cái gì?

[ Còn có nhiệm vụ ẩn giấu nữa à? ]

Hệ thống: [ Đúng rồi thân ái, bên trong mỗi câu chuyện hóng hớt được, ồ không, là bên trong rất nhiều tình báo đều bao gồm nhiệm vụ ẩn giấu. ]

[ Giống như thiên tài nông nghiệp Hứa Hân Xu này, mọi người còn chưa phát hiện ra thiên phú của nàng, nàng đã bị nhà chồng ngu muội tra tấn đến chết. ]

[ Giải cứu nàng là có thể đạt được điểm thưởng nha -]

Bối Tịnh Sơ nhắc đến lại thấy tức: 【 Nhà họ Khổng kia đúng là không bằng heo chó. 】

【 Một thiếu nữ thiên tài chưa biết khi nào có thể tỏa sáng rực rỡ cứ thế im hơi lặng tiếng chết ở chốn hậu trạch, chết bởi một lời lừa đảo vô căn cứ. 】

Hoàng đế nhạy bén bắt được hai chữ thiên tài.

【 Thiên tài nông nghiệp đó biết không! Có thể tạo ra lương thực, khiến nhân dân cả nước cơm no áo ấm!! Một thiên tài như thế suýt nữa mất rồi. 】

【 Tính ra, cái mạng của cả nhà bọn họ gộp lại cũng không đáng giá bằng một Hứa Hân Xu! 】

Hoàng đế: "!!!" Con nói cái gì?

Khiến bá tánh trong thiên hạ có thể no ấm là khái niệm gì?

Cứ cho là nhãi còn dùng từ hơi khoa trương đi, riêng việc tăng sản lượng lương thực với một quốc gia đã là phúc lợi cực lớn rồi.

Đặc biệt Thục Triều là quốc gia nông nghiệp, nguồn thuế từ đồng ruộng chính là nguồn thu chủ yếu của quốc gia.

Người tài giỏi như thế! Người tài giỏi như thế!

Ấy vậy mà suýt chết trong sự ngu muội cùng thành kiến của đám người Khổng gia.

Hoàng đế nghẹn một hơi trong ngực suýt tắt thở.

Khổng gia đúng không? Đi chết cho gia.

*

Sau khi trở về, Hứa Lan Kỳ và muội muội bàn bạc xem làm sao để xử lý Khổng gia.

"Hiện tại muội còn tình cảm với gã không?"

Hồi ấy ông quả thật đồng ý cho muội muội gả tới gia tộc có vị thế thấp hơn, nhưng người là do nàng chọn.

"Không, hiện tại muội nghĩ đến gã liền cảm thấy ghê tởm, chỉ muốn hòa li với gã."

Vậy thì Hứa Lan Kỳ yên tâm rồi.

Đầu tiên, ông đưa thư hòa li cho Khổng gia, dĩ nhiên Khổng gia sẽ không ký.

Bọn họ thừa biết Hứa Hân Xu là quý nữ nhà cao cửa rộng, có thể mang đến cho bọn họ rất nhiều lợi ích.

Đã vậy chỉ còn cách dùng biện pháp mạnh.

Khổng lang trung phát hiện gần đây tiền đồ làm quan của mình u ám tối tăm, nơi chốn đều không thuận lợi.

Những gương mặt tươi cười đón chào, những đồng liêu niềm nở hỗ trợ, tất cả đều cố ý vô tình làm khó ông ta.

Quan trên chuyên phái ông ta đi làm những chuyện tốn công vô ích.

Đây mới chỉ là món khai vị.

Không đến mấy ngày, có Ngự sử buộc tội ông ta tham ô hối lộ.

Nực cười, trong triều này có ai không tham ô?

Không phải ông ta chỉ nhận chút quà hiếu kính thôi sao?

Khổng lang trung biết, đây là Trung thư lệnh khai đao với mình.

Ông ta tức giận là thật, nhưng khó hiểu cũng là thật.

Hậu trạch nhà ai không lục đục quậy nháo, có đến nỗi liên lụy tới cả chốn quan trường không?

Song, dù ông ta có không phục đến đâu cũng bị nhốt vào thiên lao Đại Lý Tự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play