Đêm nay, vì ban ngày mệt mỏi nên Hạ Diễm đã ngủ rất say.
Lục Bỉnh Văn nằm bên cạnh nhìn Hạ Diễm ngủ say, hô hấp đều đều phả lên người mình.
Anh muốn đưa tay chạm vào thân thể Hạ Diễm, nhưng lại sợ hàn ý trên thân thể mình quấy nhiễu giấc mộng đẹp của cậu mà thu tay lại.
Trong ngàn năm qua, bất kể là vàng bạc, châu báu hay là bí tịch ma thuật gì cũng vậy, chỉ cần Lục Bỉnh Văn muốn thì tất cả đều trong tầm tay anh. Trên đời này cũng không có gì khiến Lục Bỉnh Văn cảm thấy trân quý, anh có tài bảo vô tận, có năng lực vô tận, thậm chí thời gian và tuổi thọ cũng vô tận.
Nhưng giờ phút này, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy trái tim mình thật đau nhói, bởi vì anh cảm thấy Hạ Diễm vô cùng trân quý, trân quý hơn cả bảo thạch kim quang lấp lánh, trân quý hơn sinh mệnh dài vô tận của anh, trân quý hơn cả mùa xuân phồn hoa như gấm.
Nước mắt quý giá, nụ cười quý giá, trái tim ấm áp đang đập còn quý giá hơn.
Anh cứ mở mắt nhìn cậu như vậy suốt đêm, mãi đến khi tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai chiếu xuỗng mặt đất, Hạ Diễm vẫn còn đang ngủ, thậm chí còn dựa vào khối băng lớn bên cạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT