Sáng sớm hôm sau, lúc Hạ Diễm ăn sáng xong đã bị ông chồng quỷ nhà mình rót cho một chén thuốc đắng.
Hạ Diễm bị chén thuốc đắng làm cho nhăn mặt nhíu mày, cậu buông bát xuống, ngồi phịch trên sô pha, nói: “Bị anh làm xong còn phải uống thuốc, làm sao em sống nổi chứ......”
Lục Bỉnh Văn kéo Hạ Diễm ra khỏi sô pha, nhét một miếng kẹo chanh vào miệng cậu, sau đó lấy khăn quàng cổ choàng cho cậu, nói: “Bảo bối là tốt nhất.”
Hai má Hạ Diễm nóng bừng, cậu quay đầu, nói: “Không được gọi em là bảo bối, em đã mười chín tuổi rồi.”
“Đi thôi, bảo bối, chúng ta đến xem yêu quái kia một chút.” Lục Bỉnh Văn buồn cười nói: “Mười chín tuổi thì làm sao, mười chín tuổi cũng là bảo bối ngoan của tôi.”
Lúc 5 giờ 30 phút sáng, ánh bình minh vẫn còn che khuất trong mây đen dày đặc. Tuyết rơi cả đêm và đã ngừng lại. Trên mặt đất vẫn còn dấu chân của công nhân vệ sinh để lại khi quét tuyết, ngoài ra còn có một hàng dấu chân mèo nho nhỏ.
Lục Bỉnh Văn mang theo Hạ Diễm dịch chuyển tới dưới lầu ký túc xá nghiên cứu sinh, lại ngoài ý muốn phát hiện một vị khách không mời mà đến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT