Hạ Diễm mang một chiếc ba lô rất lớn, cậu bỏ bó hoa hồng Lục Bỉnh Văn tặng vào trong giỏ, vì sợ cánh hoa bị dập nên cậu không kéo hết khóa kéo lại. Hoa hồng đỏ thẫm ở trong túi của cậu nửa che nửa hở, mang theo một loại xinh đẹp độc đáo.
Lục Bỉnh Văn cầm ô đen lên, biến mất trong chớp mắt, một giây sau đã trở về bên cạnh Hạ Diễm.
Cậu tò mò hỏi: “Anh ơi, anh đi đâu vậy?"
Lục Bỉnh Văn nhìn về phía Hạ Diễm, trầm giọng nói: “Tôi mang hoa em tặng cắm vào bình trong cung điện Phong Đô Đại Đế, dùng linh lực để nuôi dưỡng, nuôi ở Phong Đô thì hoa sẽ không héo.”
Hôm nay Lục Bỉnh Văn mặc một bộ âu phục màu đen tuyền, trên âu phục không có một chút hoa văn dư thừa nào, nhưng trông lại rất hợp với anh. Anh toát lên vẻ cao quý lạnh lùng, không nhiễm bụi trần, ngay cả ánh mắt cũng thâm trầm, sâu thẳm khó dò. Thế nhưng Hạ Diễm chỉ tùy tiện tặng anh một bó hoa nhỏ, thì Lục Bỉnh Văn vẫn sẽ nghiêm túc nuôi dưỡng.
Hạ Diễm chớp chớp mi mắt, lại bước hai bước đến bên cạnh Lục Bỉnh Văn, nói: “Gần đây anh có mệt lắm không?”
Lục Bỉnh Văn vươn tay kéo Hạ Diễm vào trong lòng mình, Hạ Diễm còn chưa kịp phản ứng thì anh đã buông tay ra, khẽ nhếch khóe miệng nói: “Ừm, nhưng bây giờ không mệt nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play