Đã một tuần không gặp, Lục Bỉnh Văn lo Hạ Diễm vẽ nhiều như vậy sẽ mệt mỏi, mặc dù lúc này có muốn nhiều hơn vẫn kìm nén không chạm vào cậu.
Anh đặt Hạ Diễm ở vị trí trân quý nhất, nhưng anh lại không biết, Hạ Diễm cũng nhớ anh như vậy, cho nên Hạ Diễm nguyện ý được cận kề bên anh.
Hạ Diễm nhẹ nhàng hôn lên môi Lục Bỉnh Văn, cậu nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Anh có nhớ em không?"
Lục Bỉnh Văn trầm giọng, nói: “Rất nhớ.”
Hạ Diễm nghe nói như vậy thì tim đập nhanh hơn.
Cậu tự làm chủ, dùng răng kéo khóa quần của Lục Bỉnh Văn xuống, ngước mắt lên nói: “Xem ra anh chỗ nào cũng rất nhớ em, lão lưu manh."
Giờ khắc này, Hạ Diễm nằm sấp dưới thân Lục Bỉnh Văn, cổ áo sơ mi của cậu hé mở, ánh mắt vừa thanh thuần vừa trêu người, xương quai xanh mảnh khảnh xinh đẹp, lại nhìn xuống, phong cảnh càng kiều diễm hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT