Điếm tiểu nhị không chút hoài nghi, nhanh chóng vào hậu đường tìm người.
Trong mắt gã, các vị công tử trong kinh thành này chẳng có ai dễ chọc cả, nếu xảy ra chuyện lớn, sẽ không ai dám đứng ra can ngăn, nên tốt hơn hết là nhanh chóng tìm chưởng quỹ ra mặt để giải quyết sóng gió.
“Ta họ Hứa tên Kỳ, là khách quen của Khánh Nhã các.” Mà thư sinh đang nói kia khoanh tay, cười nhạt một tiếng. “Các ngươi nhìn rất lạ mặt, chắc không phải là mấy kẻ chợ búa, vừa phát tài là đã chạy đến đây học đòi văn vẻ, không biết lượng sức mình hay gì?”
Tuy nhìn gã ăn mặc giống như thư sinh, nhưng rõ ràng nhóm người này đều hống hách ngang tàng, cả đám cười phá lên phụ họa theo lời nói của Hứa Kỳ. Tựa như họ Hứa là điều gì đó rất đáng tự hào, khiến họ phải nể trọng.
Yến Thanh Vân căn bản không quan tâm đến bọn họ, ngược lại chỉ quay sang mỉm cười nói: “Miên Miên, ngồi xuống đi.”
Phòng khách tầng ba được trang trí tinh tế đẹp mắt, ở giữa có một bàn trà bằng gỗ đỏ, trên bàn bày bánh mứt và trà, Từ công công và hộ  vệ dọn ghế ra, thậm chí còn bắt đầu pha trà.
Giang Miên được Yến Thanh Vân đỡ ngồi xuống, đầu óc choáng váng, ôm lấy tay y, nhẹ nhàng hỏi: “Phu quân, ngươi có quen biết hắn không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play