Bản dịch thuộc về Seren Team
Quản gia Từ không nhạy cảm với pheromone, vì vậy ông không hề nhận ra sự dao động ngầm trong phòng làm việc.
Chỉ khi gia chủ bảo ông khóa lại căn phòng khách đã chuẩn bị sẵn, nét mặt lạnh lùng bất biến của ông mới hơi biến dạng trong giây lát.
Yến Lăng cũng không biết tại sao mình lại đồng ý yêu cầu của Giang Miên.
Anh theo bản năng cảm thấy Giang Miên thực sự rất nguy hiểm.
Nhưng dường như anh không thể làm gì được với Omega xinh đẹp này, thậm chí anh không dám tin vào cảm xúc thoáng qua trong lòng mình.
Ít nhất, anh không thể cưỡng lại pheromone của Giang Miên.
Yến Lăng nhìn về phía cổ trắng mịn của Giang Miên, nơi có một lớp nhãn dán mỏng gần như trong suốt, không hiểu sao anh lại theo lời Giang Miên mà đưa tay lấy thuốc ức chế.
Anh cố gắng không chạm vào chân Giang Miên, nhưng Giang Miên lại cố tình áp sát vào anh.
"Nghe nói tiêm nhiều thuốc ức chế không tốt cho cơ thể." Giang Miên vòng tay qua cổ Yến Lăng, cười mỉm.
"Trông cậu không giống đang lo lắng cho cơ thể tôi, Giang Miên."
Ngược lại, nhìn hắn có vẻ thích thú lắm.
"Sao có thể vậy được? Ngài Yến, chờ sau khi chúng ta kết hôn rồi, anh sẽ không cần thuốc ức chế nữa." Giang Miên nghiêng đầu đầy ý ám chỉ.
Mặt Yến Lăng không thay đổi, tiêm thuốc ức chế vào tĩnh mạch, đôi mắt anh ánh ngọn lửa kìm nén mạnh mẽ, nhưng cũng có phần dịu đi, anh thấp giọng cảnh cáo: "Tôi hy vọng, cậu có thể chú ý đến hành động của mình."
"Nhưng tại sao tôi phải chú ý hành động trước mặt chồng mình?"
Giang Miên nhìn thẳng vào Yến Lăng, cố tình gập đầu gối, chà nhẹ vào cơ bụng săn chắc của anh.
Hắn biết mình lớn lên đẹp, ở trong thế giới này hắn còn có thêm khí chất đặc trưng của Omega.
Nếu có thể quyến rũ Yến Lăng ngay lập tức, có lẽ sẽ giảm thiểu được nguy cơ anh phá hủy thế giới nhỏ.
Theo cốt truyện gốc, Yến Lăng không thể đạt được tình yêu từ người em trai "hoa sen trắng" của hắn, dần dần trở nên điên cuồng và cực đoan, cố gắng chèn ép Trình Phong - công chính còn chưa xuất hiện, cuối cùng bị nhà họ Giang và nhà họ Trình hợp lực đánh bại.
Nhưng trong mắt Giang Miên... Yến Lăng tuyệt đối không phải là một Alpha thích những bông hoa trắng, càng không thể làm những chuyện ngu ngốc như tranh giành Omega.
Nếu như lúc trước Giang Miên bước vào phòng làm việc và bị Yến Lăng dọa cho sợ hãi khóc òa, rất có thể bây giờ hắn ta đã bị quản gia Từ ném ra ngoài rồi.
Làm thế nào để trị một Omega không biết xấu hổ là gì? Dĩ nhiên là phải càng không biết xấu hổ hơn cậu ta.
Tính cách Giang Miên hơi lười biếng, khi làm nhiệm vụ cũng thích chọn con đường tắt kiểu này.
Hơn nữa, Yến Lăng cũng không như lời đồn "hung dữ". Cảm giác áp lực của một Alpha cấp cao... hình như không đe dọa gì nhiều với Giang Miên.
Từ đầu đến cuối Yến Lăng không phản bác việc hắn gọi anh là "chồng", có lẽ anh cũng thích điều đó.
Nhưng Giang Miên không định thay đổi cách xưng hô hoàn toàn.
Phần thưởng mà, phải được trao từ từ, phát từng cái từng cái chậm rãi.
*
Trong không khí mơ hồ không rõ ràng, họ cùng nhau xuống lầu, ăn một bữa tối đơn giản.
Quản gia Từ đứng bên cạnh, nhìn thấy Giang Miên gạt tôm ra khỏi đĩa của mình, suýt chút nữa thì tim ngừng đập.
[Bíp -- Hành động mà Yến Lăng ghét nhất: kén ăn, đã mở khóa. Thưởng điểm +2, cốt truyện phụ cụ thể xin tiếp tục khám phá.]
Giang Miên dừng lại một chút: "Ngài Yến, anh không vui sao?"
Yến Lăng không trả lời, dường như không quan tâm đến sự tồn tại của hắn, ánh mắt tối tăm không thể hiện ra cảm xúc.
Giang Miên nghiêng đầu: "Chồng à, giúp em bóc tôm đi."
Quản gia Từ: "...!"
Quản gia Từ không ngờ rằng Yến Lăng thật sự làm việc này, từ từ bóc từng con tôm, đặt vào bát của Giang Miên.
"Cảm ơn." Giang Miên cười híp mắt, gắp tôm lên, chấm với sốt rồi cho vào miệng, sau đó thẳng thắn hỏi. "Vừa rồi có phải là anh ghét bỏ tôi không? Sao, nghĩ tôi là một tiểu thiếu gia kén ăn khó chiều à?"
Yến Lăng dùng khăn lau khô ngón tay, nói: "Giang Miên, tôi chẳng biết gì về cậu."
"Haiz, thực ra tôi cũng rất muốn làm một tiểu thiếu gia kiêu ngạo, nhưng anh biết đấy, vị trí của tôi ở nhà họ Giang... Trước khi bị ép buộc gả cho anh, tôi chỉ có thể cố gắng làm tốt tất cả mọi chuyện, để có thể nhận được một chút lòng thương từ mọi người."
Giang Miên giả vờ không hiểu ý Yến Lăng, dựa theo cốt truyện gốc, chống cằm suy đoán tâm tư của một "bé trà xanh"*.
*Trà xanh: từ lóng chỉ người giả tạo
"Bị ép buộc gả cho tôi?" Yến Lăng nhìn Giang Miên. "Nếu tôi muốn, hôn ước này có thể chấm dứt ngay bây giờ."
"Tôi nghĩ anh không muốn, ít nhất là sau khi gặp tôi."
"Cậu rất tự tin, Giang Miên."
"Đó là vì tôi tin rằng, anh sẽ không bỏ qua bất kỳ ai khả nghi." Giang Miên nghiêng người, ghé vào tai Yến Lăng nhẹ nhàng nói. "Mà tôi, đủ khả nghi."
"Đúng vậy." Ánh mắt sâu thẳm của Yến Lăng thoáng hiện chút vẻ băn khoăn. "Nhưng cậu có thể làm gì đủ để uy hiếp tôi?"
"Có phải anh muốn tôi hôn anh không?" Giang Miên hơi nhướng mày.
"..."
Yến Lăng trong nhất thời không có phản ứng, nhưng pheromone của anh dường như đã nhận ra một từ khóa nào đó, đột ngột bùng lên, cuồn cuộn xông ra.
Mùi rượu Rum nồng nặc đột nhiên bao trùm lấy Giang Miên, làm hắn bất ngờ không kịp đề phòng.
Mặc dù chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Giang Miên không thể không thừa nhận, pheromone của Yến Lăng làm cho hắn thấy rất dễ chịu.
Vừa đúng khẩu vị của hắn.
*
Nhưng phòng ngủ chính thật sự không thể nào làm Giang Miên thích nổi.
Rèm cửa màu đen sì, chăn ga màu xám trắng... nhìn khắp cả căn phòng không có một chút sức sống, chẳng khác gì sống trong nghĩa trang.
"Người này rốt cuộc làm sao vậy?"
Giang Miên xoa xoa cái cổ hơi nóng của mình, mở va li, đặt con gấu bông lên tủ đầu giường.
Để tránh tiếp tục bị pheromone của Yến Lăng ảnh hưởng, hắn không chần chừ, đi tắm thật thoải mái trong phòng tắm của phòng ngủ chính, sau đó dán miếng ức chế vào cổ mình thật chặt.
Nhân lúc Yến Lăng còn đang bận công việc trong phòng sách, Giang Miên sấy khô tóc, kiểm tra mức độ ổn định hiện tại của thế giới nhỏ này với hệ thống, đồng thời ôm chăn qua và quăng lên giường.
Mặc dù họ đã ngủ chung một phòng, nhưng Yến Lăng hiện tại vẫn chưa đồng ý… ngủ chung một cái chăn với Giang Miên.
Tất nhiên, yêu cầu ngủ chung giường đã là được voi đòi tiên rồi. Một nụ hôn đã cứu vãn tỷ lệ thành công của nhiệm vụ đang giảm xuống, và còn kèm theo phúc lợi như vậy, Giang Miên cảm thấy rất đáng giá.
Những việc khác có thể từ từ làm sau.
Chăn mà anh mang đến có màu sắc ấm áp, với những họa tiết nhỏ xinh xắn, nổi bật giữa căn phòng có màu sắc lạnh lẽo.
Trong không khí thoang thoảng mùi trà nhẹ nhàng, hòa quyện cùng mùi cam quýt thơm ngát của sữa tắm.
Yến Lăng vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, lập tức nhận ra pheromone trong không khí. Anh dừng lại một chút, rồi nói: "Phòng tắm không phải chỉ có ở phòng này."
Giang Miên có thể nhìn thấy rõ những mạch máu trên cánh tay Yến Lăng đang căng lên.
Hắn tựa vào đầu giường, chậm rãi cúi xuống chỉnh lại chăn, để lộ một đoạn cổ trắng nõn, khẽ cười nói: "Chờ một thời gian nữa, đợi chúng ta kết hôn xong, anh muốn làm gì tôi cũng được."
Dù nói như vậy, nhưng trong chăn Giang Miên lại giấu sẵn vài ống thuốc ức chế. Nếu Yến Lăng thực sự không thể kiềm chế được dục vọng của chính mình, Giang Miên sẽ lập tức cho anh biết tại sao nước biển lại mặn.
Nhưng sau một lúc im lặng, Yến Lăng lại cầm lấy quần áo ngủ và xoay người đi vào phòng tắm bên cạnh.
Giang Miên ngẩn người một chút, rồi ôm gối cười khúc khích.
"Hệ thống, Yến Lăng thật sự là phản diện sao? Anh ta rốt cuộc có lý do gì để phá hủy thế giới vậy, rõ ràng rất ngoan ngoãn, đáng yêu mà…"
[Xin hãy tiếp tục tìm hiểu.]
Hệ thống không đưa ra bất kỳ câu trả lời rõ ràng nào.
Điều này khiến Giang Miên cảm thấy có điều gì đó kì lạ.
Những nhiệm vụ xuyên sách mà hắn đã trải qua trước đây đa phần yêu cầu hắn đóng vai của mình một cách hoàn hảo, đồng thời duy trì sự ổn định của thế giới nhỏ trong sách.
Mặc dù tỷ lệ thất bại của hắn khá cao, nhưng hắn cũng coi như là người có nhiều kinh nghiệm.
Nhưng hắn chưa bao giờ gặp phải nhiệm vụ đặc biệt giống như lần này, và cũng chưa từng thấy một phản diện nào mạnh đến mức có thể phá hủy cả thế giới nhỏ.
Hắn càng không tin Yến Lăng sẽ phát điên vì em trai của mình.
"Yến Lăng được thiết lập là thiên tài thương mại, mặc dù nhìn qua sức chiến đấu rất mạnh… nhưng cũng không đến mức sẽ lái cơ giáp đi tấn công tình địch chứ?"
Giang Miên lại bị suy nghĩ của mình làm bật cười.
Dù sao đi nữa, việc quan trọng nhất hiện tại vẫn là hoàn thành nhiệm vụ, kiếm đủ tiền trả tiền thuê nhà.
Hiện nay Cục Xuyên Nhanh đang cạnh tranh khốc liệt, thực sự không thích hợp với một nhân viên có tính cách "Phật hệ" như Giang Miên.
Khi Yến Lăng trở lại, anh mang theo hơi ấm, cúc áo ngủ cài lên tận cổ. Tóc đen vẫn chưa khô hết hoàn toàn, mềm mại rủ xuống trán, làm giảm bớt đi tính công kích vốn có của anh.
Giang Miên ngửi thấy mùi rượu Rum, nhếch môi cười: "Ngài Yến, có muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon không?"
"Chờ kết hôn rồi nói sau." Yến Lăng ngồi xuống cạnh giường, đáp lại bằng lời Giang Miên đã nói trước đó.
Hử?
Mắt Giang Miên khẽ sáng lên.
Không khỏi nghĩ liệu câu nói của Yến Lăng có thể hiểu là… anh thật sẽ đồng ý kết hôn với mình không?
Nhiệm vụ này có lẽ quá dễ dàng rồi.
"Phải làm sao đây, nhưng tôi hơi không kiềm chế được rồi, ngài Yến." Giang Miên tận dụng cơ hội ngay lúc này, lộ ra nửa khuôn mặt trắng mềm cuộn trong chăn, khẽ cười nói. "Hôn tôi một cái đi."
"… Giang Miên, cậu đừng hối hận."
Yến Lăng nuốt nước bọt, như thể đã chịu đựng đến cực hạn, thấp giọng nói. Anh đứng trên cao cúi đầu nhìn xuống Giang Miên, đôi mắt đen như vực sâu không đáy.
Giang Miên không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào Yến Lăng, sau đó đột ngột bị anh giữ chặt gáy.
"Ưm…"
Miếng dán mỏng manh ở cổ chỉ có thể ngăn cách pheromone, nhưng không thể ngăn cản sự ma sát mạnh mẽ của các ngón tay thô ráp.
Cảm giác ấm áp kỳ lạ ấy khiến Giang Miên nhất thời quên mất phải phản kháng, như thể bị một con thú hoang dã dữ tợn cắn chặt trong miệng.
Hắn chưa từng gặp phải nhân vật nào trong thế giới nhỏ có khí tức nguy hiểm như thế này.
Trong lòng Giang Miên hơi cảnh giác, nhưng vẫn tiếp tục ôm lấy cổ Yến Lăng, trao cho anh một nụ hôn sâu kéo dài.
Mùi rượu Rum quả thật quá mê hoặc.
Pheromone của họ đối với nhau có sức hút cực kỳ mạnh mẽ. Giống như một con tàu chạy vô định trong đêm tối mênh mông, đột nhiên chạy vào vùng sáng của ánh đèn ngọn hải đăng.
Chỉ là Giang Miên tạm thời chưa nhận ra điều này.
Vào khoảnh khắc đôi môi tách ra, Giang Miên lấy thuốc ức chế ra, tiêm vào cánh tay Yến Lăng.
Yến Lăng cũng để mặc cho hắn làm vậy, im lặng buông tay khỏi gáy hắn, đôi mắt sâu thẳm không thể nhìn rõ cảm xúc.
Giang Miên liếm khóe môi ửng đỏ, không hề cảm thấy tội lỗi mà nghịch phần thuốc ức chế còn lại trong tay, cười nói: "Ngài Yến, anh bắt nạt tôi."
Rốt cuộc là ai đang bắt nạt ai?
Yến Lăng lại bước vào phòng tắm, đóng mạnh cửa.
Nước lạnh xối xuống, cảm giác đau nhói trên cánh tay lại âm ỉ.
Rốt cuộc là anh bị làm sao vậy, mà lại đồng ý chia sẻ giường ngủ cùng một Omega nguy hiểm như thế này?