“Tiểu Yêu, không nên ăn vụng nga!”
Âm thanh thanh thúy phát ra lời cảnh cáo.
Nương theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi đang trong hồ chơi đùa. Nàng nâng lên bọt nước trong hồ nhẹ thổi, hưởng thụ dòng nước ấm xối lên ngực. Dòng nước chảy qua xương quai xanh tinh xảo, dọc theo bầu ngực đẫy đà, cuối cùng bọt nước không thôi lưu tại trên da thịt tuyết trắng. Ánh sáng chiết xạ phát ra muôn ngàn tia sáng.
Thiếu nữ mạn diệu thân thể trong nước như ẩn như hiện. Nàng thuận tay đem mái tóc dài ướt đẫm hất ra sau vai, tóc đen như mực phân tán trong nước. Gương mặt tinh xảo tuyệt sắc hiện ra một bộ dáng vô cùng hưởng thụ. Lông mi khẽ run, hai mắt sáng ngời như ánh trăng, khóe miệng khẽ vung lên, mang theo ôn nhu nhìn lên bờ.
Bên bờ, trên một đống lửa đang nướng một con cá béo ngẫy. Khiến người ngoài chú ý chính là bên cạnh một con rắn nhỏ màu đỏ rực như lửa, đang mang theo một bộ dạng thèm thuồng, không chớp mắt nhìn con cá nướng. Phảng phất chỉ cần chủ nhân cho phép, lập tức sẽ xông lên đoạt thức ăn mà nó muốn đã lâu.
Thiếu nữ hấp dẫn câu hồn người trong nước chính là Lãnh Thanh Ca đã sống ở Tiêu Dao cốc này mười năm. Mà con rắn này chính là sủng vật ‘Tiểu Yêu’, là đồng bạn duy nhất của Thanh Ca ở Tiêu Dao cốc này.
Kể từ khi Thanh Ca biết mình tạm thời không thể ra cốc, liền an tâm ở đây. Cuộc sống một mình đúng là rất nhàm chán. Nàng mỗi khi cảm thấy chán chường liền mang bí tịch võ công trên giá sách ra luyện, nghiên cứu một chút sách thuốc, thử một chút sách dạy đánh cờ. Sau đó lại mang đàn tranh trong phòng ngủ ra học đòi văn vẻ một phen.
Khi nàng luyện võ liền phát hiện ra, bất kể là loại võ công nào cũng đều có thông tính. Chẳng qua là phương thức vận khí cùng quỹ tích đi lại trong kinh mạch bất đồng mà thôi. Nàng căn cứ vào những thông tính này mà thời điểm luyện tập sẽ thay đổi mội chút làm kinh mạch nghịch hành, tránh đưa đến tẩu hỏa nhập ma. Vì vậy, Thanh Ca sáng tạo ra những phương thức thích hợp hơn với nàng để có thể dễ dàng sử dụng những võ công lợi hại thực dụng hơn.
Thời điểm nàng nghiên cứu sách thuốc, phát hiện ra bên trong y thư có nhắc tới dược liệu. Rất nhiều loại mà bên trong y thư ghi rõ kỳ trân quý bảo, hi hữu mới có thể gặp được. Nhưng ở bên trong Tiêu Dao Cốc lại vô cùng dễ tìm. Điều này càng khiến Thanh Ca rất nhanh thông thạo dược lý.
Mà trong cốc không cầm thì thú được Thanh Ca đem ra làm thí nghiệm lâm sàng. Nàng luôn nghĩ có sẵn tội gì không dùng! Thanh Ca đem dược lý cùng thực tế kết hợp, kết quả là y thuật cũng ngày càng tiến triển rất nhanh. Nàng còn tự đem dược chế tạo đến điều trị lại một chút cấu tạo cơ thể, khiến cho việc tu luyện nội công thích ứng hơn rất nhiều.
Trước kia, Tiểu Yêu chưa đến. Hoạt động tiêu khiển duy nhất mà Thanh Ca mỗi khi nhàm chán là đánh cờ cùng đánh đàn. Nhưng kể từ khi bắt được Tiểu Yêu này, nó may mắn biến thành đối tượng tiêu khiển của Thanh Ca.
Ở trong cốc, bởi vì không có những thứ cơ bản như củi, gạo, thịt, muối, Thanh Ca liền chế tạo ngay tại chỗ. Bất kể là cá trong hồ, hay là chim trên cây, toàn bộ đều thành vật phẩm mà Thanh Ca tạo ra.
Thì ra vào một lần, Thanh Ca đang ở bên hồ nướng cá chuẩn bị giải quyết vấn đề đói bụng. Thời điểm nàng đang chuẩn bị đem cá nướng thơm ngào ngạt đến bên miệng, bỗng một vật thể không rõ hình dạng lao tới. Thừa lúc Thanh Ca không có phòng bị, liền cướp đi cá trong tay nàng.
Thanh Ca ngơ ngác ngìn tay mình. Nàng kinh ngạc cho tốc độ của đối phương.
Trong cốc này không có một bóng người trừ nàng, tại sao có thể có ‘người’ để cướp đoạt thức ăn của nàng? Cái đáy vực này nói nhỏ không nhỏ, nhưng cũng chẳng lớn. Đại loại giống như một gia đình phủ đệ lớn mà thôi. Nếu có người xông vào, Thanh Ca hẳn là sẽ phát hiện ra rất nhanh. Nhưng nàng cũng không phát hiện ra trừ nàng còn có người khác tồn tại a!
Thanh Ca mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn sang. Một con rắn nhỏ xích hồng sắc006, đang ngon lành ăn cá nướng của nàng. Trong y thư có nhắc đến loại rắn này, gọi là Xích Luyện xà. Toàn thân cao thấp đều là bảo vật! Bất kể là da rắn, thịt rắn hay máu rắn cũng đều là thánh phẩm giải độc.
Nhưng bản thân nó cũng mang theo kịch độc. Nếu như không cẩn thận bị nó cắn phải, muốn giải độc cũng là cực kỳ khó khắn. Cho dù ăn nó cũng không thể giải độc! Mặc dù rất nhiều người biết Xích Luyện xà là giải độc thánh phẩm, nhưng cũng ngại bản thân nó mang theo kịch độc nên không dám tùy tiện bắt. Hơn nữa, tốc độ của nó cực nhanh, rất nhiều người có khinh công lợi hại cũng không thể đuổi kịp nó.
Theo trên sách ghi lại, Xích Luyện xà sinh trưởng ở thâm sơn cùng cốc022, mà số lượng cũng rất thưa thớt, thích sống một mình, nhưng cũng không có nói là nó thích ăn cá nướng a!
( Ụt: Vâng, em thú sủng biến thái đã xuất hiện. Bất quá ta thích em này, em này rảnh tới mức xem đông cung đồ sống của chủ nhân cơ mà =))))~ )
Thanh Ca nhìn nó từ từ thưởng thức cá nướng đoạt được trong tay nàng, cũng không có tức giận. Một lần nữa, nàng đem cá nướng lên tiếp. Xích Luyện xà rất nhanh giải quyết xong con cá kia, trơ mắt lên nhìn cá đang nướng trên lửa của Thanh Ca.
Thanh Ca làm như nó không tồn tại, cầm lấy cá chuẩn bị để lên miệng. Xích Luyện xà lặp lại chiêu cũ, muốn lấy tốc độ cực nhanh của nó đến cướp lấy thức ăn trong tay nàng.
Nhưng Thanh Ca sao có thể để nó như ý lần nữa! Khi nó lao hết sức tới, nàng dùng khinh công xoay người, rời khỏi vị trí vừa rồi. Xích Luyện xà không được như ý, rơi xuống đất. Nó không phục, lần nữa công kích nàng.
Thanh Ca bay đến trên cây trước mặt nó, vui thích thưởng thức mỹ vị trong tay. Xích Luyện xà lại một lần nữa công kích. Thanh Ca từ trên cây lại bay xuống.
Xích Luyện xà dù sao cũng là loài bò sát, tốc độ có nhanh hơn nữa cũng không thể bay lên cao như vậy. Thế là bay đến không trung lại một lần nữa hung hăng rớt xuống đất.
“Ha ha!”
Cuối cùng, Xích Luyện xà mệt mỏi gục trên mặt đất không nhúc nhích. Thanh Ca bị bộ dáng của nó chọc cười.
“Ta chưa thấy qua con rắn nào thích ăn cá nướng như vậy đâu! Hôm nay xem ngươi theo ta giải buồn, cá này cho ngươi!”
Thanh Ca ‘hảo tâm’ bay đến trước mặt Xích Luyện xà đang nằm úp, đem cá đặt trước mặt nó.
Xích Luyện xà mặc dù đã mệt mỏi cũng không nhúc nhích được. Nhưng thủy chung không cưỡng lại sức hấp dẫn của cá nướng, vươn đầu tới, bắt đầu ăn.
“Ta quyết định, ngươi chơi đùa tốt như vậy! Sau này sẽ là sủng vật của ta! Làm sủng vật của ta rất có lời nga. Ta cũng thường xuyên nướng cá cho ngươi ăn, còn có thể cùng ngươi chơi đùa, như thế nào? Không tệ chứ!”
Thanh Ca vừa dụ dỗ vừa lừa gạt.
Ở trong cốc không có bóng người này, thật vất vả mới phát hiên ra một thứ để chơi đùa, nàng làm sao có thể bỏ qua đây?
“Lấy tên gì cho ngươi là tốt nhất nhỉ? Tiểu Xích? Tiểu Hồng? Xích Luyện? Luyện Luyện? Dường như cũng chưa ra hình dáng gì… Gọi ngươi Tiểu Yêu đi! Như thế nào? Ngươi nhìn này, trên người da rắn xinh đẹp, nếu như là xà yêu thì khẳng định lớn lên rất đẹp. Cứ quyết định như vậy đi!”
Thanh Ca nói, cũng không quản Xích Luyện xà có đồng ý hay không. Rõ ràng là rắn sẽ không nói chuyện, Tiểu Yêu cứ như vậy thành tên của nó.
“Ngươi nhìn ngươi xem! Cả thân thể bẩn thỉu! Đi, chủ nhân ta dẫn ngươi đi ngâm ôn tuyền. ”
Thanh Ca nắm Tiểu Yêu lên hướng ôn tuyền đi tới. Tiểu Yêu cũng không có phản kháng, không biết là do ăn quá no, hay là do mới vừa rồi bị Thanh Ca làm cho quá mệt mỏi. Dù sao không có phản kháng gì tùy ý Thanh Ca chộp trong tay như vậy, bất quá cũng có thể coi như đồng ý đề nghị của Thanh Ca làm một cái sủng vật xà cũng nói không chừng.
Tóm lại từ đó, Tiểu Yêu liền biến thành bạn chơi của Thanh Ca, là sủng vật và cũng là ‘chuột bạch’ thí nghiệm.
“Thường xuyên ngâm ôn tuyền, có thể mỹ dung dưỡng nhan nha. Tiểu Yêu ngươi hẳn là nhiều bọt khí, nói không chừng sau này sẽ trở thành đệ nhất mỹ xà nha!”
Thanh Ca thường xuyên mang Tiểu Yêu hướng ôn tuyền ném tới. Từ đó, Tiểu Yêu trở thành một con rắn không hề sợ nhiệt độ mà thích ở trong ôn tuyền bơi lội.
“Tiểu Yêu, nếu như có thể đem mấy con cá kia lấy xuống, như vậy nó sẽ là của ngươi!”
Thanh Ca thường xuyên chỉ vào cá nướng trên đống lửa nói với Tiểu Yêu. Bởi vì không thể cưỡng lại mùi thơm hấp dẫn của cá nướng, Tiểu Yêu dứt khoát quyết liệt đánh về phía đống lửa lấy cả xuống, nhưng bị lửa thiêu ở bên ngoài lớp da. Từ đó, Tiểu Yêu trở thành một con rắn có thể lấy thức ăn từ trên lửa xuống.
“Tiểu Yêu, nếu như ngươi nuốt vào viên hoàn thuốc này, chủ nhân ta hôm nay sẽ cho ngươi ăn cá nướng!”
Tiểu Yêu ngó chừng viên độc dược Thanh Ca cầm trong tay, mặc dù biết ăn vào sẽ vô cùng thống khổ, nhưng vẫn là bị dụ dỗ mà nuốt vào. Từ đó Tiểu Yêu trở thành một con ‘rắn độc’ thực sự.
Trải qua nhiều sự huấn luyện khắc nghiệt của Thanh Ca, cho đến hôm nay, Tiểu Yêu đã biến thành một cái ‘Xích Luyện xà vạn năng’.
Thanh Ca trải qua mười năm tu luyện, võ công cũng đã đạt đến cảnh giới. Muốn từ nơi này đi ra là vô cùng dễ dàng.
Thanh Ca từ trong hồ đứng lên, thân thể lung linh hiện rõ không xót gì. Đưa tay cầm lấy y phục nàng đã cải tạo mặc lên người. Loại này miễn cưỡng có thể coi là y phục. Thanh Ca đem y phục còn sót lại của vị tiền bối kia bỏ đi ống tay áo, tháo đi chỉ may, khiến nó hoàn toàn trở thành một tấm vải, sau đó cứ như vậy khoác lên người. Vừa lúc có thể che kín những bộ vị quan trọng trên người nàng. Nàng cứ như vậy mặc qua mười năm trời.
Thanh Ca gỡ xuống cá nướng trên đống lửa, đưa cho Tiểu Yêu.
“Tiểu Yêu, ngươi nói chúng ta ở trong Tiêu Dao cốc này ngây người nhiều năm như vậy, có phải cũng nên đi ra ngoài hay không?”
“Ngươi không nói lời nào có nghĩa là đồng ý! Được rồi, chúng ta ngày mai sẽ xuất cốc! Ha ha! ”
Tiểu Yêu mặt mày hớn hở ăn cá nướng, trong mắt tất cả đều là mỹ vị, nơi nào còn có thể đưa ra ý kiến? Hơn nữa, nó muốn phản đối cũng không có cách nào biểu đạt. Mặc khác khi Thanh Ca khi đã quyết định chuyện gì, nó có phản đối cũng như không.
Tiêu Dao cốc là do Thanh Ca đặt tên. Nơi này hằng năm hoa nở không ngừng, chim hót hoa thơm, phảng phất như thế ngoại đào viên trong ngòi bút của Đào Uyên Minh. Ở chỗ này tự do tự tại, Thanh Ca cố đặt tên là Tiêu Dao cốc. Mặc dù có nhàm chán một chút, để cho cái tên này có hơi hữu danh vô thực. Nhưng như vậy nơi này chỉ có một mình nàng, cũng không có ai để bỏ phiếu chống. Cái tên này đã bị nàng khư khư cố chấp quyết định.
…
006 : hồng sắc ở truyện thường có nghĩa là màu đỏ.
022 : nơi núi sâu hang cùng; nơi núi rừng hẻo lánh xa xôi