“Ưm…”
Thanh Ca dần dần thức tỉnh. Đập vào mắt nàng là hoa cỏ muôn hồng ngàn tía. Còn có những loại cây rừng mà nàng không biết tên. Thậm chí còn có một số cây treo lủng lẳng các loại trái.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua những giọt sương đọng trên hoa cỏ, chiết xạ ra muôn ngàn ánh sáng lấp lánh cầu vồng. Bên tai truyền đến tiếng chim thanh thúy. Đặc biệt, địa phương này còn có sương khói lượn lờ, tựa như thiếu nữ trên người khoác một tấm sa mỏng mang, thần bí mà mê người. Cả một vùng xuân về hoa nở, chim hót hoa thơm, giống như tiên cảnh a!
Thanh Ca vẫn còn nhớ được nàng cùng lão thái thái nhảy xuống vách đá. Nàng còn nhớ rõ rằng hai người rơi xuống thật lâu mà chưa chạm đến đáy vực. Bởi vì càng xuống sâu, không khí càng mỏng manh, làm nàng cảm giác được hô hấp dồn dập, đại não dần dần cảm giác được mơ hồ, không lâu liền mất đi tri giác.
Lúc ấy, nàng duy nhất cảm giác được chính là nàng khẳng định phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng bây giờ đập vào mắt lại là khung cảnh đẹp mê người. Cho dù thân là người hiện đại, nàng cũng không khỏi không hoài nghi rằng nàng đã chết thực sự. Hơn nữa còn có thể đến thiên đường trong truyền thuyết. Dù sao vẫn chưa nghe nói đến thiên đường có cái bộ dáng này.
Nhưng chính nàng cảm thấy kiếp trước thân là sát thủ, nàng giết người chưa bao giờ hỏi người bị giết nhân phẩm như thế nào, càng sẽ không hỏi lý do bị giết. Chỉ bằng tâm tình của nàng, chính nàng cũng không biết từng lấy bao nhiêu tính mạng nữa. Cho dù chết cũng chắc là không thể lên thiên đường a!
Còn có trên người truyền đến từng đợt đau đớn cùng lão thái bà bên dưới, thân thể cũng đã cứng ngắc, rõ ràng nói cho nàng biết rằng nàng còn sống thực sự.
Thanh Ca giật giật thân thể của mình, phát hiện trên người cũng không có vết thương gì nghiêm trọng. Chẳng qua là trong quá trình rơi xuống, khí lực bị thoát ra cùng với chấn động lớn khi bị rớt xuống đất mới có thể khiến nàng cảm thấy có chút đau đớn.
Thanh Ca kiểm tra thân thể của lão thái thái. Bởi vì phía sau lưng tiếp đất, nên lưng của bà là một mảnh huyết nhục mơ hồ. Theo độ cứng của thân thể cùng huyết nhục khô khốc, bà có lẽ đã chết từ lâu. Trên khuôn mặt bà còn ẩn hiện một nụ cười nhẹ, có thể thấy bà ra đi cũng thực thanh thản.
Còn có y phục rách rưới trên người bà, hiển nhiên là trong quá trình té xuống bị mắc vào những cành cây chìa ra trên vách đá dựng đứng. Mà từ độ cao này rơi xuống cũng nhờ những cành cây đó kìm hãm lại nên thân thể mới không bị tan xương nát thịt.
Thanh Ca phát hiện trên người nàng chẳng những không có vết thương mà ngay cả y phục trên ngươi cũng chỉ bị rách mấy chỗ mà thôi. Có thể nghĩ, lão thái thái đã dùng thân thể của bà đem nàng bảo vệ được bình yên vô sự.
Mặc dù lúc ấy lão thái thái biết các nàng không thể còn mạng sống, nhưng vẫn theo bản năng đem nàng ôm vào trong ngực. Lão thái thái vẫn là hy vọng nàng có thể thật tốt sống sót a! Mà lão thái thái cũng là đem nàng thành thân nữ nhi để bảo hộ a.
“Nãi nãi, ta biết người vẫn đem ta làm thành thân tôn nữ mà đối đãi. Mặc dù bình thường, người vẫn là bộ dạng ‘không có đứng đắn’, nhưng ta biết thật ra người rất cẩn thận.
Buổi tối lúc đi ngủ, nửa đêm người vẫn thức dậy đắp lại chăn cho ta. Kể từ khi người biết ta không thích ăn củ cải, bàn ăn ở nhà cũng không xuất hiện món củ cải nữa. Mặc dù bán sữa dê không có nhiều tiền, nhưng mỗi lần người vẫn mua cho ta một chút đồ chơi.
Ta thích bộ dạng hớn hở của người mỗi khi ta gọi người ‘nãi nãi’. Người vốn thích quấn ta theo người đánh cờ, ta thích xem bộ dáng ăn quỵt của người mỗi khi thua. Khi đó ta còn trốn đi, để người không tìm được ta.
Nếu như ta biết duyên phận chúng ta như vậy mỏng manh, ta nhất định sẽ không trốn người, nhất định sẽ làm cho ngươi thắng ta một lần. Mặc dù cảm thấy Thúy Hoa tên này rất quê mùa, nhưng nghe người kêu ta lại cảm thấy rất ấm áp.”
Thanh Ca nhìn lão thái thái trên mặt đầu tóc rối bời, chùi bụi đất trên mặt nàng, giọng nói nhàn nhạt kể rõ mấy năm nay ở chung cùng lão thái thái, bình thản giống như đang kể chuyện xưa của người khác. Nhưng trên mặt, nước mắt tuôn rơi đã bán đứng cảm xúc chân thực của nàng.
Thanh Ca đưa tay ra tiếp được một giọt nước mắt rơi xuống, im lặng nhìn.
‘Đây là nước mắt sao? Thì ra nước mắt có bộ dáng như thế này. Tại sao mình rơi nước mắt? Cho dù lúc trước có huấn luyện gian khổ đến mấy, chính mình cũng không có khóc qua lần nào. Tại sao trong lòng cảm thấy rất đau?’
“Nãi nãi, người không chỉ cho ta khoảng thời gian ấm áp mà ta chưa từng trải qua, để cho ta cảm nhận được thân tình, còn dạy ta cảm nhận được cảm giác đau lòng, để cho ta biết thì ra ta cũng có nước mắt. Ta có đến hai kiếp sống, người là thân nhân duy nhất của ta, cũng là nãi nãi duy nhất!”
Thanh Ca không quan tâm nước mắt không ngừng rơi xuống, mỉm cười nhìn lão thái thái.
“Nãi nãi, ta nghĩ người ở trên đường xuống Hoàng tuyền sẽ không tịch mịch. Nói không chừng bạn già của người, còn có nhi tử người, nữ nhi của người cũng đang ở đâu đó chờ người đoàn tụ. Sau đó, các người người một nhà lại có thể hạnh phúc sống chung một chỗ rồi!”
Thanh Ca còn nói chuyện với lão thái thái một lúc, sau đó mới tìm nơi để lão thái thái nhập thổ vi an. Lấy một tảng đá lớn đặt ở trước mộ, khắc lên bốn chữ ‘Nãi nãi chi mộ’. Bởi vì Thanh Ca hoàn toàn không biết lão thái thái tên gọi là gì. Hơn nữa, nàng cảm thấy như vậy cũng không có gì là không tốt.
Thanh Ca chôn cất xong cho lão thái thái, liền đi chung quanh tìm hiểu. Đây là một đáy vực, bốn phía núi non bao quanh. Hơn nữa xem lúc bọn họ nhảy xuống, hẳn là sâu không lường được. Sơn cốc phía bắc có một hồ lớn đến vô cùng, nước trong suốt có thể nhìn thấy đáy, cá khoan khoái tự do bơi lội. Bất quá, Thanh Ca đến đây, coi như số phận bi thảm của bọn chúng bắt đầu.
Sơn cốc phía nam có một vùng rừng trúc, màu xanh biếc một mảnh ở trong gió nhẹ chập chờn, phát ra từng tiếng ‘xào xạc’, phản phất như tinh linh đang múa theo tiết tấu.
Trừ phía bắc hồ cùng rừng trúc kia ra, chính là vùng đất lúc trước nhìn thấy, hoa hoa cây cỏ cùng những loài cây chưa biết tên. Nơi này phong cảnh thanh tao, trang nhã nhưng âm u, giống như tiên cảnh, nhưng lại càng giống một nhà giam. Vào tới mà ra không được!
Qua sự quan sát của Thanh Ca, cái sơn cốc này giống như một cái thùng nước thật to, bốn bề núi vây quanh. Hơn nữa núi cùng núi giống như là sinh trưởng chung một chỗ, cây cỏ mọc lên san sát, không có bất kỳ khe hở nào có thể xuất hiện.
Nếu tạm thời không ra được, dù sao cũng phải tìm nơi yên ổn để sống. Thanh Ca dọc theo sơn cốc tìm kiếm, nghĩ thầm có lẽ có thể tìm được sơn động nào đó… Có thể tạm thời tránh gió che mưa là tốt rồi. Dù sao dưới đáy vực hẳn là cũng không có gió táp mưa sa.
Lấy năng lực sinh tồn trong thiên nhiên của Thanh Ca ở kiếp trước, quả nhiên tìm được một sơn động rất lớn. Bên trong có đầy đủ đồ dùng hằng ngày. Nhưng bên trên là một lớp bụi bặm dày, hiển nhiên là trước đây có người ở qua. Đặc biệt nhất là thậm chí có người ở trong sơn động, đem một mặt tường tạc thành một giá sách lớn, phía trên bày đầy cổ thư, còn có một chút quần áo của nam nhân chỉnh tề đặt ở một góc trên giá.
Giá sách phía trước bầy một chiếc bàn lớn bằng đá. Trên bàn có một quyển sách cũ đang mở cùng một bộ giấy bút mực đã khô khốc. Thanh Ca cầm lấy quyển sách cũ trên bàn lật nhìn lại. Thì ra đây là một trăm năm trước có một tiền bối đã chép tay lại.
Hắn si mê võ học, thích thu thập các loại võ công bí tịch của các môn phái. Thời điểm hắn đang thu nhặt tất cả các môn phái võ học, một lần đi lạc đến cái sơn cốc này. Bằng vào khinh công cao cường của hắn đã an toàn phát hiện ra cái sơn cốc này. Hắn thích nơi này yên tĩnh, thích hợp luyện võ, liền lưu lại nơi này.
Tất cả bí tịch võ công có khi là do hắn từ bên ngoài mang vào. Có một số loại là do hắn xem được bí tịch của các môn phái nên viết lại, cũng có mội số võ công do hắn kết hợp của các môn phái mà chế tạo ra. Lấy trình độ si mê võ học đến mức điên cuồng của hắn, trừ bỏ cần phải mua giấy bút mực hắn mới dùng khinh công xuất cốc, còn lại hắn không có ly khai nơi này. Càng về sau, đến khi đèn dầu cạn, hắn cũng không thể đi ra ngoài được. Dù rằng võ công lợi hãi cũng không thể chống lại sự tàn phá của thời gian.
Lúc hắn sắp chết, hắn đã phóng hỏa tự thiêu. Bởi vì hắn hy vọng gió có thể mang tro cốt của hắn đưa đến thế giới bên ngoài. Lúc trước hắn vẫn cố chấp tu luyện võ thuật, không có nhận thức cuộc sống tốt đẹp bên ngoài. Vì vậy cho dù bỏ mình, cũng vẫn hi vọng có thể thoát ra bên ngoài nhà giam mà mình đã chọn lựa.
Thanh Ca cảm thấy vị cổ nhân vày nhất định thuộc loại nhân vật thần tiên. Bởi vì nàng ở cái giá sách siêu lớn này còn phát hiện ra trừ bỏ bí tịch võ công ra còn có rất nhiều sách thuốc, cầm phổ, sách dạy đánh cờ. Thanh Ca không khỏi cảm thán, quả thực là một nhân tài toàn năng điển hình a!
Thanh Ca còn phát hiện ra trong sơn động có hai cái động nhỏ. Trong một cái động thậm chí có cả một cái ôn tuyền005 rất lớn. Trên tường còn có một viên dạ minh châu sáng ngời, chiếu vào ôn tuyền dâng lên hơi nước nóng. Cả thạch thất lộ ra vẻ không phải chỉ có sáng ngời, còn có một loại mỹ cảm mông lung.
Trong động khác lại lộ ra một cái giường đã rất lớn, phía trên còn bày biện chăn bông. Mặc dù đã nhìn không ra màu sắc nguyên thủy của nó, nhưng vẫn vô cùng chỉnh tề. Nhìn xung quanh bốn phía, Thanh Ca tổng kết, vị tiền bối kia trừ bỏ là một người si võ, cũng là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống. Thanh Ca quyết định nếu nàng tạm thời ra không được, tạm thời ở chỗ này không tồi.