Dì Trương thấy sắc mặt Lộ Tranh không được tốt lắm, liền ân cần mời anh vào nhà ngồi nghỉ. Đường Thiệu Nguyên im lặng đi theo bên cạnh, vẫn giữ chặt bờ vai của anh.
Chị Bao vốn định bước lên an ủi: ... Sao tự nhiên mình lại thấy như mình không còn chỗ đứng nữa thế này?
“Ba của cháu, Úc Thủy Sinh, thật là người khéo léo nhất mà dì từng gặp. Ông ấy thông minh lắm, không thấy ai dạy mà cứ tự mày mò là làm được. Làm thợ mộc, sửa máy radio, cái gì chỉ cần cho ông ấy xem qua bản vẽ là ông ấy đã biết làm rồi. Sau này, khi điều kiện sống của mọi người khá lên, ông ấy còn sửa xe đạp cho mọi người nữa, vá lốp, thay căm, nhìn qua là biết làm ngay!” Dì Trương vừa vào nhà đã mời họ ngồi xuống, rồi nhanh tay rửa một quả hồng đỏ mọng, đưa cho Lộ Tranh: “Này, dì vừa hái ở vườn mấy hôm trước đấy, ngọt lắm. Hồi nhỏ cứ mỗi khi cháu và thằng em qua nhà dì chơi là đòi ăn cái này.”
Lộ Tranh cúi đầu nhìn quả hồng đỏ au trong tay, siết chặt tay khiến các khớp ngón trắng bệch.
Trong ký ức của anh, ba anh dường như là một nhân vật không xuất hiện thường xuyên. Thường thì ở nhà chỉ có mỗi mẹ và em trai anh thôi. Hình ảnh về ba trong anh rất mờ nhạt, chỉ còn sót lại bóng dáng cao gầy và chiếc bát nhỏ đựng món đậu hũ Mộc Liên ngọt ngào mà mỗi lần về nhà ông đều mang theo từ xe đạp.
Dì Trương vẫn tiếp tục kể chuyện xưa: “Chỉ tiếc là Thủy Sinh số khổ, sinh ra đã có một vết sẹo lớn trên mặt, lại thêm một cái chân không lành lặn. Đến hơn ba mươi tuổi còn chưa lấy được vợ. Ông bà nội cháu lo lắng lắm, nên mới nhờ vả khắp nơi, rồi vét sạch của cải trong nhà, mua được một cô vợ về, chính là mẹ cháu, Thúy Bình…”
“Khoan đã, dì Trương.” Lộ Tranh nghe đến đây, tim chợt nhảy lên một nhịp, vội vàng hỏi: “Mẹ cháu… là bị bán sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT