“Sau khi kiểm tra mẫu máu của giáo sư Quản, chúng tôi phát hiện trong máu của anh ta có hàm lượng Axit gamma Hydroxybutyric (GHB)* lên tới hơn 100 microgam/ml.” Đường Thiệu Nguyên đứng thẳng người trong phòng họp, đặt kết quả kiểm tra máu lên máy chiếu và bắt đầu giải thích các số liệu trong bảng. Tuy lời nói là hướng tới cả phòng họp, nhưng ánh mắt cậu lại chỉ chăm chăm nhìn về phía Lộ Tranh.
*Là một chất dẫn truyền thần kinh tự nhiên và một loại thuốc thần kinh. 
Lộ Tranh lặng lẽ giơ hai ngón cái lên, gật đầu và dùng khẩu hình miệng không tiếng động khen ngợi: “Giỏi lắm!” Sau đó, anh nở một nụ cười tươi tắn.
Má lúm đồng tiền của anh như chứa đầy rượu ngọt, khiến Đường Thiệu Nguyên cảm giác mình đã sắp say rồi.
Cậu khẽ dùng những ngón tay lạnh buốt chạm vào má mình, cảm nhận nhiệt độ trên khuôn mặt đã giảm bớt, rồi tiếp tục nói: “Trên thực tế, nồng độ Axit gamma Hydroxybutyric trong máu người thường sẽ không vượt quá 2 nanogram/ml. Hàm lượng trong máu của giáo sư Quản rõ ràng đã vượt quá ngưỡng cho phép nhiều lần.”
“GHB... chẳng phải đây là chất đó sao?” Tiết Nhất Duy vốn là người có kiến thức học thuật khá, nhanh chóng nhận ra vấn đề.
“Đúng vậy.” Đường Thiệu Nguyên bình tĩnh đáp: “GHB có khả năng ức chế hệ thần kinh trung ương, làm giảm lượng oxy mà não nhận được. Khi dùng với liều cao, nó có thể khiến người ta buồn ngủ và rơi vào trạng thái hôn mê trong vòng vài phút. Đây không phải là chất độc phổ biến, cũng không phải là loại thuốc thường bị lạm dụng, vì cơ thể người vốn tự sản sinh ra nó, nên ban đầu chúng tôi đã bỏ sót trong quá trình kiểm tra.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play