Nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trong mơ, Giang Trạm đau lòng đến mức không thở nổi, ý định giết người tàn nhẫn gào thét trong lòng, gần như muốn nuốt chửng anh. Anh cúi đầu hôn nhẹ lên má Kiều Du vài cái, sau đó áp chặt đầu vào hõm cổ cô, nhắm mắt lại, tham lam hít lấy mùi hương trên người cô. Rất lâu sau đó, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại.
Sau khi bình tĩnh, Giang Trạm cảm thấy đói bụng vô cùng, như thể trong bụng có hàng ngàn con sâu đang kêu gào đòi ăn. Bất đắc dĩ, Giang Trạm đành phải đứng dậy, lấy từ trong không gian ra hai hộp cơm rang, sau khi ăn hết mới cảm thấy có chút no.
Anh nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức bên giường, ngày 26 tháng 1 lúc 16 giờ 27 phút. Anh đã hôn mê ba ngày rồi.
Giang Trạm bước ra khỏi phòng. Trước tiên đi xem thử Trình Tư Niên, thấy Trình Tư Niên vẫn chưa tỉnh, anh lại lấy từ trong không gian ra hai hộp cơm rang đặt lên tủ đầu giường của hắn ta, sau đó trở về phòng tiếp tục ngồi bên cạnh Kiều Du.
Giang Trạm nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đỏ đã tạnh, bầu trời âm u, bên ngoài không có người cũng không có sinh vật nào khác, anh chỉ cảm thấy cây cối xung quanh dường như cao hơn. Đầu Giang Trạm vẫn còn hơi đau nên không nhìn nhiều, anh quay lại giường, nhẹ nhàng ôm lấy Kiều Du, hôn cô, sau đó lại ngủ thiếp đi.
Giang Trạm tỉnh lại lần nữa đã là tám giờ tối, nhiệt độ trong nhà bắt đầu giảm xuống, anh đưa tay sờ trán Kiều Du, quả nhiên đã hạ sốt.
Nhiệt độ trong nhà rất thấp, thậm chí trên sàn còn đóng một lớp băng mỏng. Giang Trạm vốn tưởng rằng cơ thể Kiều Du cũng sẽ bị hạ nhiệt vì dị năng hệ băng nhưng khi đưa tay sờ, anh lại phát hiện tay chân cô thậm chí còn ấm hơn anh.
"Ưm..." Người đẹp ngủ trong lòng anh phát ra một tiếng rên rỉ, từ từ mở mắt.
Giang Trạm hôn lên mắt cô: "Bảo bối, em tỉnh rồi."
"Ừm." Kiều Du cọ cọ vào cằm anh, giọng hơi khàn: "Anh tỉnh lúc nào vậy?"
“Lúc chiều." Giang Trạm đáp.
Lớp băng trong nhà lặng lẽ tan biến, nhiệt độ cũng dần tăng lên. Kiều Du rất đói, nằm chưa được bao lâu đã ngồi dậy, lấy thức ăn từ trong không gian ra, cô nhét một hộp vào tay Giang Trạm, sau đó cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Giang Trạm không nói gì, ngồi bên giường ăn cùng cô.
Giang Trạm vừa ăn vừa nhìn Kiều Du, thấy cô ăn ngấu nghiến, má phồng lên vô cùng đáng yêu thì nhịn không được bật cười.
"Cười, cười cái gì! Em đói mà..." Kiều Du bị anh cười đến đỏ cả mặt, có chút tủi thân, tưởng anh đang chế giễu cô ăn nhiều.
Giang Trạm hôn lên đôi môi bóng nhẫy của cô: "Không chế giễu em đâu, lúc anh mới tỉnh đã ăn hết hai hộp cơm rang rồi."
Kiều Du nghe vậy thì nở nụ cười, cúi đầu tiếp tục ăn, cô ăn hết một cái bánh nướng, hai bát mì mới dừng lại.
"Ăn no rồi à?" Giang Trạm lấy khăn giấy lau miệng cho cô.
"Ừm." Kiều Du gật đầu nhìn anh: "Trình Tư Niên đâu? Đã tỉnh chưa?"
Giang Trạm lắc đầu, nhẹ nhàng xoa tay cô: "Chiều anh đi xem thì thấy vẫn chưa tỉnh, không biết bây giờ thế nào."
Kiều Du gật đầu, vừa định nói tiếp thì nghe thấy một tiếng nổ lớn: "Ầm."
Giang Trạm nghe thấy tiếng động thì bảo Kiều Du nghỉ ngơi cho khỏe, định tự mình qua xem nhưng Kiều Du lắc đầu, nắm tay anh cùng xuống giường. Mặc dù biết rõ tiếng nổ lớn này là do dị năng của Trình Tư Niên gây ra, nhưng Kiều Du thực sự tò mò muốn biết dị năng hệ hỏa khi mới thức tỉnh sẽ trông như thế nào, nên nhất quyết phải theo anh qua xem.
Giang Trạm và Kiều Du vừa bước ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi khét lẹt, cửa phòng Trình Tư Niên vẫn đóng chặt nhưng nơi khe cửa đang không ngừng tỏa ra khói đen.
Giang Trạm ôm Kiều Du, đi đến đâu gió thổi đến đó, khói đen lập tức bị thổi tan, không chạm được vào hai người.
Giang Trạm đi tới đẩy cửa phòng, không bước vào, chỉ đứng nơi cửa ôm Kiều Du.
Kiều Du nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì nhịn không được bật cười. Trong phòng cháy đen, đồ đạc bị phá hủy hơn một nửa, ngay cả giường cũng bị cháy thành hai mảnh, tiếng nổ lớn vừa rồi hẳn là do giường bị gãy gây ra. May mà không cháy lan đến mái nhà và xà nhà, nếu không thì, e rằng cô và Giang Trạm phải tìm Trình Tư Niên trong đống đổ nát rồi.
Kiều Du chưa từng thấy Trình Tư Niên thảm hại như vậy, quần áo trên người bị cháy thủng mấy lỗ lớn, làn da đỏ rực trông như sắt bị nung đỏ. Lúc này, hắn ta đang đứng trước tủ quần áo, dùng tay dập tắt ngọn lửa còn sót lại trên tủ, cố gắng cứu vãn quần áo của mình.
Kiều Du đã sớm đoán được dị năng hệ hỏa lúc mới thức tỉnh có thể sẽ khá thảm, nhưng không ngờ lại thảm đến vậy.
Trình Tư Niên vất vả lắm mới dập tắt được ngọn lửa, vội lấy quần áo ra mặc. Hắn ta nghe thấy tiếng cười ngày càng lớn của Kiều Du thì thở dài: "Đừng cười nữa, lúc này rồi mà còn hả hê!" Sau đó nhìn hai hộp cơm rang trên tủ đầu giường bị cháy đến mức không còn nhận ra hình dạng, bất lực nói: "Hai người ai cho tôi chút đồ ăn đi, tôi đói sắp chết rồi..."
Kiều Du lấy ba hộp bánh bao từ trong không gian ra đưa cho hắn ta, Trình Tư Niên như sói đói vồ mồi, mở nắp hộp nhét vào miệng.
Kiều Du lại lấy từ trong không gian ra mấy chai Nước Quả, đặt trên chiếc bàn đã cháy mất một nửa: "Ăn xong nhớ uống cái này, đây là nước trái cây tôi nói, tốt cho cơ thể nhưng sẽ đi ngoài, không cần lo lắng, rửa sạch là được."
Trình Tư Niên vừa nhai bánh bao vừa gật đầu một cách qua loa: "Được, biết rồi."
Giang Trạm thấy hắn ta không sao, liền ôm Kiều Du về phòng, trước khi đi còn nhàn nhạt nói: "Cậu tự đổi phòng khác nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai còn việc phải làm."
Hai người trở về phòng, Kiều Du bị anh bế lên giường, cô ngẩng đầu hỏi: "Ngày mai bận gì vậy?"
Giang Trạm hôn lên trán cô, giải thích: "Cửa ra vào hình như có mấy con dị chủng."
Kiều Du nghe vậy thì mắt sáng lên, phấn khích nói: "Quả nhiên anh có dị năng hệ tinh thần!" Mặc dù Giang Trạm là dị năng giả hệ phong, có thể cảm nhận được tình hình ở xa thông qua gió, nhưng với tư cách là một dị năng giả mới thức tỉnh, năng lực của anh vẫn chưa đủ để hỗ trợ cho loại thăm dò này. Vì vậy, cảm nhận này chỉ có thể là thăm dò tinh thần của dị năng hệ tinh thần.
Giang Trạm cười, không phản bác, anh nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Bảo bối thì sao? Cảm thấy thế nào? Có khó chịu không?"
Kiều Du lắc đầu: "Không khó chịu. Ừm... thấy hơi vui. Sau khi dị năng trở lại, cảm thấy yên tâm hơn nhiều." Dù sao đây cũng là thứ cô dựa vào để sinh tồn ở kiếp trước, kiếp này một lần nữa được sở hữu, Kiều Du chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Kiều Du nói xong, thấy Giang Trạm vẫn nhìn chằm chằm mình, trong mắt có chút u ám. Cô cảm thấy bất an, đưa tay sờ mặt anh, giọng run run hỏi: "A Trạm... anh, anh sao vậy?" Không lẽ lúc thức tỉnh xảy ra vấn đề gì sao?