Ký ức không ngừng quay về, Kiều Du cảm thấy đầu đau như búa bổ, bên tai toàn là lời Giang Trạm nói khi hôn cô lần cuối…: "A Du, đừng sợ"...
Trong ký ức, từng khuôn mặt tuấn tú cứ thế xếp chồng lên nhau. Khuôn mặt nhẫn nhịn, lạnh lùng, dịu dàng, cưng chiều, bất lực... Thật sự là A Trạm, là A Trạm đang sống sờ sờ…
Trong lúc Kiều Du đứng ngây ra, Giang Trạm cũng đang im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Kiều Du.
Kiều Du đang nhìn anh.
Điều này khiến trái tim anh dâng trào. Giống như con cá mắc cạn cuối cùng cũng được trở về với nước, mãi đến lúc này anh mới cảm nhận được mình có thể thở.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Kiều Du, trái tim anh lại chùng xuống. Sao anh có thể quên được, cô gái anh yêu nhất lại là người anh ghét nhất.
Bầu không khí quá đỗi tĩnh lặng.
Giang Trạm siết chặt tay, căng thẳng, một lần nữa nhẹ giọng hỏi: "A Du, em đến tìm anh sao?"
Giọng anh hơi khàn và trầm, nhưng lại như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Kiều Du. Cô không thể nhịn được nữa, lảo đảo vài bước rồi lao về phía Giang Trạm, ôm chặt lấy anh rồi bật khóc nức nở.
Ngay khi cô vừa lao đến, cơ thể Giang Trạm liền cứng đờ, trong mắt thoáng qua một tia phức tạp nhưng nhiều hơn là niềm vui không thể kìm nén.
Cô gái anh yêu mười ba năm, lúc này đang ở trong vòng tay anh. Trên đời này không gì có thể khiến anh vui hơn thế.
Nhưng cô lại khóc.
Giang Trạm cứng nhắc giơ tay lên, anh thử chạm nhẹ vào lưng Kiều Du, thấy cô không vùng vẫy mới từ từ vỗ nhẹ: "A Du, sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"
Cô lắc đầu, khóc đến mức không thở nổi nhưng vẫn cố gắng nói: "Xin... xin lỗi... xin lỗi... A Trạm, xin lỗi..."
Mặt Giang Trạm sầm mặt lại: "Tại sao phải xin lỗi anh?"
Kiều Du lắc đầu thật mạnh. Cô khóc nhiều đến nỗi không nói nên lời, chỉ biết ôm chặt lấy anh như thể tất cả chỉ là ảo giác, chỉ cần cô buông tay thì anh sẽ biến mất.
Những ký ức và cảm xúc trào dâng đang không ngừng giằng xé trong cô, làm cho đầu cô ngày càng đau, cơn đau khiến cơ thể cô bắt đầu mềm nhũn, thậm chí còn bị ù tai. Cơn đau ngày càng dữ dội, cuối cùng cũng đạt đến đỉnh điểm…giây tiếp theo, cô mất đi ý thức.
Giang Trạm vô cùng kinh ngạc, anh ngay lập tức bế cô đi vào trong biệt thự, đặt cô vào phòng ngủ rồi gọi điện cho Trình Tư Niên.
Hai mươi phút sau, Giang Trạm cau mày nhìn Trình Tư Niên đang kiểm tra cho Kiều Du, nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy thế nào?"
Trình Tư Niên rút tay lại, liếc anh một cái, ra hiệu bảo anh ra ngoài nói chuyện.
Giang Trạm nắm tay Kiều Du, đắp lại chăn cho cô rồi đứng dậy đi theo Trình Tư Niên xuống lầu.
Trình Tư Niên biết Kiều Du không sao, lại trở về dáng vẻ lười biếng, dựa người vào ghế sofa, tiện tay bóc một quả quýt: "Đừng lo, không có gì nghiêm trọng, chỉ là hơi thiếu ngủ, cộng thêm việc quá kích động, khóc quá nhiều, não nhất thời thiếu oxy nên mới ngất đi, để cô ấy ngủ một lát là ổn thôi."
Thấy Giang Trạm không lên tiếng, Trình Tư Niên nhét hai múi quýt vào miệng, mơ hồ nói tiếp: "A Trạm, không phải cậu lại lén làm chuyện gì để cô gái nhỏ phát hiện đấy chứ? Khóc nhiều như vậy, người không biết còn tưởng cậu phụ bạc cô ấy."
Giang Trạm nghe vậy thì sắc mặt u ám, liếc Trình Tư Niên một cái, dọa hắn ta suýt chút nữa bị hai múi quýt làm cho nghẹn chết, ho sặc sụa.
Giang Trạm bình tĩnh nhìn Trình Tư Niên, đợi hắn ta bình tĩnh lại mới trầm giọng nói: "Cô ấy vừa đến đã ôm tớ khóc."
Thế là Trình Tư Niên lại bị nghẹn.
"Khụ khụ...cậu nói gì cơ? Khụ...khụ khụ... cậu nói Kiều Du ôm cậu?" Thật sự là mặt trời mọc đằng Tây. Trình Tư Niên ho đến mức gân xanh nổi hết cả lên nhưng vẫn phải cố lên tiếng xác nhận xem mình có nghe nhầm hay không.
Giang Trạm không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn hắn ta, trên khuôn mặt dường như không có cảm xúc gì nhưng là bác sĩ riêng kiêm người bạn nhiều năm của Giang Trạm, Trình Tư Niên vẫn cảm nhận được sự khinh thường không nói nên lời của anh.
Đợi đến khi Trình Tư Niên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, não bộ miễn cưỡng khôi phục mới cảm thấy điểm chú ý của mình thực sự hơi lệch lạc, thế là hắn ta chuyển sang hỏi: "A Trạm, không phải cậu phái người theo dõi cô ấy sao? Không có gì bất thường à?"
Giang Trạm nhớ đến việc mấy ngày trước Kiều Du mua rất nhiều đồ, không trả lời, vẻ mặt có chút phức tạp.
Trình Tư Niên đã quen với sự lạnh nhạt của anh, cũng không để ý, đang định chuẩn bị rời đi thì nghe Giang Trạm trầm giọng nói: "Gần đến Tết rồi, cậu về đây ở đi, cũng đừng đến bệnh viện nữa."
Trình Tư Niên sửng sốt: "Không phải vẫn còn..." Nói được một nửa, đột nhiên hắn ta thấy Giang Trạm đang cau mày nhìn thẳng vào mình thì lập tức nhận thua: "Được anh Trạm, tớ còn hai bệnh nhân hẹn khám vào ngày mai và ngày kia, đợi khám xong, tớ sẽ xin nghỉ phép năm."