Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có ánh trăng không rõ ràng chiếu xuống mặt đất. Kiều Du vốn không sợ bóng tối nhưng sau khi trải qua thời tận thế, theo bản năng, cô có chút sợ hãi với màn đêm. Vì vậy, sau khi ngồi yên trong xe, Kiều Du nhanh chóng khởi động máy, phóng xe lao về phía núi Vân Minh.

Núi Vân Minh nằm ở cực đông của thành phố S, khu biệt thự trên núi là khu nhà giàu nổi tiếng nhất thành phố S.

Khác với bóng tối ở những nơi khác, khu biệt thự núi Vân Minh lúc này vẫn sáng đèn, có lẽ đã sử dụng nguồn điện dự phòng.

Kiều Du chưa từng đặt chân đến đây nhưng cổng điện tử ở cửa lớn lại trực tiếp cho xe cô đi vào.

Cô đi một mạch đến đỉnh núi, trước cửa biệt thự nhà họ Giang.

"Két."

Tiếng ma sát do phanh gấp trong màn đêm tĩnh lặng vô cùng chói tai.

Kiều Du đến trước cổng lớn, dưới ánh trăng, cánh cổng thép tỏa ra ánh bạc lờ mờ phản chiếu lên khuôn mặt kinh ngạc của Kiều Du, khiến nhịp tim cô đập loạn xạ.

Kiều Du đã từng nhìn thấy cánh cổng như thế này rất nhiều lần.

Ở kiếp trước, để ngăn chặn sự tấn công của dị chủng, đây là cánh cổng tiêu chuẩn của căn cứ, nơi dành cho những người sống sót sau tận thế.

Nhưng tại sao...nó lại xuất hiện ở biệt thự nhà họ Giang!

Đồng tử Kiều Du đột ngột co lại, chẳng lẽ Giang Trạm cũng giống như cô... cũng trở về sao?

Tại sao anh không đến tìm cô?

Anh... không cần cô nữa sao?

Trên đường đi, Kiều Du luôn nghĩ đến cảnh gặp lại Giang Trạm. Cô đã tưởng tượng ra mọi tình huống nhưng lại không nghĩ đến việc Giang Trạm cũng giống như cô, là người trở về từ kiếp trước...

Khuôn mặt Kiều Du hơi tái nhợt, đôi chân như mọc rễ xuống đất khiến cô không thể nhúc nhích.

Cô cứ đứng ngây ra trước cửa, trông giống như một đứa trẻ bị lạc đường, vừa bơ vơ vừa bất lực.

Ngay khi Kiều Du không biết nên tiến hay lùi thì cánh cổng trước mặt đột nhiên mở ra.

Khuôn mặt Giang Trạm dần trở nên rõ ràng, đôi mắt anh nhìn cô không rời.

Xung quanh tĩnh lặng, Kiều Du nghe rõ giọng nói của anh…

"A Du, em đến tìm anh sao?"

Ánh mắt anh nhìn cô nồng nhiệt và si mê, không hề che giấu sự khao khát của anh dành cho cô, vẫn giống như trước đây.

Kiều Du không thể diễn tả được tâm trạng hiện tại của mình.

Đã bao lâu rồi... cô không được nhìn thấy anh sống động như thế này...

Vui mừng, hối hận, nhớ nhung, bất an... dường như mọi cảm xúc trong cuộc đời cô đều đan xen vào nhau, kích thích bộ não không ngừng nhớ lại quá khứ giữa cô và Giang Trạm.

Kiều Du nhớ lại lần đầu tiên gặp Giang Trạm, năm đó cô bảy tuổi, Giang Trạm mười một tuổi.

Mẹ cô nắm tay mẹ Giang Trạm, nói rằng đây là bạn thân của mẹ. Sau đó, mẹ cô nắm tay Giang Trạm, không nói không rằng, nói với cô: "A Du ngoan, dẫn anh trai đi chơi nhé? Mẹ và dì có chuyện phải nói."

Cô cười, kéo tay Giang Trạm, nhỏ giọng gọi anh là anh trai, dẫn anh đi xem loài hoa cô thích nhất, còn cho anh viên kẹo cô thích nhất. Nhưng anh lại cắn vào cổ tay cô, khiến cô đau đến mức khóc hơn nửa tiếng.

Lần gặp thứ hai, cô mười hai tuổi, anh mười sáu tuổi.

Anh chạy đến, toàn thân đầy máu, nắm lấy tay cô, ngã thẳng xuống. Cô sợ đến mức sốt cao, liên tục gặp ác mộng suốt ba ngày liền, phải mất nửa tháng mới khỏi.

Lần gặp thứ ba, là vào lễ trưởng thành của anh.

Trước mặt mọi người, ông nội Giang trao cho anh ấn tín tượng trưng cho thân phận người thừa kế của nhà họ Giang. Lúc đó, cô đang lén nhét một miếng bánh kem dâu tây vào miệng, ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm mắt với anh khiến cô sợ đến mức suýt chết ngạt tại chỗ.

Lần thứ tư gặp anh, là sinh nhật lần thứ mười bảy của cô.

Hôm đó, cô hẹn bạn bè đi chơi nhưng trên đường đi lại bị anh chặn ở đầu ngõ, trực tiếp kéo lên xe. Anh không làm gì cả, thậm chí còn không nói một lời, cô sợ đến mức co rúm vào góc mà khóc. Anh đưa cho cô một chiếc hộp nhưng cô không thèm nhìn mà hất nó rơi xuống đất.

Kể từ đó, Kiều Du không bao giờ gặp lại anh nữa. Cứ như vậy, mãi đến năm thứ ba của thời tận thế, họ mới gặp lại nhau ở thành phố H.

Kiều Du lại nhớ đến những lần anh chăm sóc cô sau khi hai người họ gặp lại nhau, nhớ đến khuôn mặt tái nhợt của anh khi cô bị bắt đến phòng thí nghiệm, anh vội vã đến cứu cô... Nhớ đến lúc cuối đời, rõ ràng bản thân đã bị thương nhưng vẫn cố hết sức đi đến bên cạnh cô, ôm lấy cô, dịu dàng hôn lên tai cô để an ủi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play