"Cô chủ Kiều, sao vậy? Có phải nhiều quá không? Không sao, cô muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu." Trưởng thôn thấy Kiều Du không nói gì, còn tưởng là do hàng hóa quá nhiều, "chợ" của họ không cần đến.
Kiều Du hoàn hồn, cười nói: "Không, tôi chỉ không ngờ là ở đây lại có nhiều lương thực dự trữ như vậy. Trưởng thôn, ông không cần khách sáo, cứ gọi tôi là Tiểu Kiều là được."
"Được, Tiểu Kiều, cô xem, những thứ này cô đều lấy hết chứ?"
"Tôi lấy, nhưng mà trưởng thôn, kho lương thực lớn như vậy chắc sẽ có chuột chứ?" Lương thực không giống những thứ khác, ăn vào miệng, nhất định phải sạch sẽ.
"Ha ha, tôi đoán là cô muốn hỏi chuyện này. Cô yên tâm, kho lương thực của chúng tôi rất sạch sẽ, mỗi kho lương đều được làm bằng sắt, cô xem, cái đáy bên dưới cũng không tiếp xúc với mặt đất. Kho lương này rất quý, mỗi ngày làng đều sắp xếp người đến kiểm tra xem có chuột không. Lương thực bên trong được đóng thành từng bao, cũng có người đến kiểm tra, chuột gì đó, không thể có đâu, cô cứ yên tâm!"
Kiều Du nghe xong, cười gật đầu: "Được, vậy thì làm phiền ông tìm người cân ký, tôi là dân buôn bán đàng hoàng, đến lúc đó cứ tính theo giá thị trường là được! Nhưng tôi muốn hỏi ông, trong làng có cối xay không? Tôi muốn xay hết lúa mì thành bột mì. Còn lạc, có thể nhờ người bóc vỏ, để lại một nửa hạt lạc, nửa còn lại ép thành dầu không? Tôi sẽ trả tiền công."
Tuy trưởng thôn không hiểu tại sao Kiều Du lại muốn làm vậy, nhưng vì người ta đã đưa ra yêu cầu, chắc chắn là có lý do nên ông ta cũng không tiện hỏi nhiều, sảng khoái đồng ý: "Không thành vấn đề! Cối xay có, ép dầu cũng có, làng chúng tôi tuy ở xa nhưng những thứ này đều không thiếu, hơn nữa bây giờ đều dùng máy, cũng rất tiện! Bóc vỏ lạc không cần người làm nên không mất tiền công!"
Một lần nữa, Kiều Du lại cảm nhận được sự chất phác của người dân làng Lư Lăng, cơ hội tăng giá tốt như vậy cũng không hề có ý định moi tiền của cô.
Xem xong kho lương thực, trưởng thôn và Diêu Linh Linh lại dẫn Kiều Du đi xem nhà kính trồng rau và vườn cây ăn quả. Ở đây có rất nhiều loại rau quả, thậm chí còn có nho và dưa hấu. Kiều Du vô cùng hài lòng, cảm thấy làng Lư Lăng quả thực là một vùng đất tốt.
Bốn người họ trèo qua bên kia sườn núi, đi đến một con suối, trưởng thôn dừng lại, chỉ vào dòng nước nói với Kiều Du: "Đến đây coi như là đến ranh giới của làng chúng tôi rồi. Theo dòng suối này đi lên khoảng 2 km có một thác nước, gọi là thác Đoạn Sơn, chia đôi ngọn núi này. Nước từ trên núi chảy xuống vừa sạch vừa ngọt, người trong làng đều đến đây lấy nước, có thể uống trực tiếp, Tiểu Kiều cô nếm thử xem!"
Nói xong, trưởng thôn liền làm mẫu, khum tay múc một vốc nước, uống cạn. Diêu Linh Linh và Ninh Ninh ở bên cạnh đã sớm uống rồi, Kiều Du thấy vậy cũng thuận theo nếm thử, quả nhiên thanh ngọt dễ uống, tuy không bằng "Nước Quả" trong không gian Ngọc Thụ nhưng cũng không tệ.
Trưởng thôn nhìn Kiều Du, thấy cô uống xong, vẻ mặt khen ngợi, liền nhịn không được tự hào nói: "Ngon đúng chứ? Ở đây vì có núi tốt, nước tốt nên mới có thể nuôi dưỡng được đất đai trồng trọt tốt như vậy! Không chỉ bên này mà phía bên kia, trong rừng sâu, tuy không có đất trồng trọt nhưng cũng có nhiều thứ tốt lắm. Nấm mà người trong làng thường ăn đều là hái từ bên kia về, có rất nhiều loại, xào hoặc nấu đều được. Tiểu Kiều, cô có cần nấm không? Nếu cô muốn, tôi sẽ tìm người hái về giúp cô."
Từ nhỏ Kiều Du đã thích ăn nấm, bây giờ nghe nói có thể mang về thì liên tục gật đầu: "Được, vậy thì làm phiền trưởng thôn rồi. Đồ ở đây thực sự không tệ, nếu người trong làng thấy tiện thì tôi sẽ lấy hết, ông thấy được không?"
Trưởng thôn nghe vậy thì cười đến nỗi không thấy mắt: "Được được được! Sao lại không được chứ! Chúng tôi còn đang lo không bán được đây!"
Đến khi bốn người họ xuống núi thì đã gần tám giờ tối.
Sau khi ăn tối xong, trưởng thôn dẫn Kiều Du đến nhà người dân xem gia súc họ nuôi. Tuy không đi hết từng nhà nhưng sau khi xem qua, Kiều Du có thể xác định gia súc ở đây không bị nhiễm bệnh, vì thế cô liền quyết định mua.
Làng Lư Lăng có tổng cộng 106 hộ gia đình, hầu như nhà nào cũng nuôi lợn và gà, trung bình mỗi hộ có từ ba đến năm con lợn trắng và vài chục con gà. Vì dân làng không quá đông nên hàng năm, cứ đến Tết, làng Lư Lăng sẽ luân phiên chọn ra bốn năm hộ gia đình giết lợn cho cả làng cùng ăn, còn lợn của những nhà khác thì để lại nuôi tiếp. Vì vậy, những con lợn này con nào con nấy đều béo tốt, nghe nói con nặng nhất có thể lên tới 320 kg. Ngoài lợn và gà, còn có hơn 60 hộ dân trong làng nuôi bò và dê. Trưởng thôn cho biết, ngoài những con bò được dùng để làm việc thì những con khác đều có thể bán.