Thành phố Y cách thành phố S không quá xa, đi tàu cao tốc chỉ mất hơn hai tiếng đồng hồ. Nhưng làng Lư Lăng lại ở rất xa, sau khi xuống tàu còn phải đổi thêm hai chuyến xe buýt.
Mãi đến hơn 2 giờ chiều, hai người họ mới đến được làng Lư Lăng. Kiều Du đi theo sau Diêu Linh Linh, từ xa đã nhìn thấy một cô gái và hai người đàn ông trung niên đứng đợi ở đầu làng.
Diêu Linh Linh chạy đến ôm chầm lấy cô gái, sau đó liền kéo Kiều Du đến, giới thiệu từng người với cô: "Đây là trưởng thôn, đây là ba tớ, cô gái này là bạn tớ, cậu cứ gọi cậu ấy là Ninh Ninh."
Trưởng thôn và ba Diêu trông rất hiền lành, cô gái tên Ninh Ninh cũng rất thân thiện, mỉm cười e thẹn với cô. Kiều Du lịch sự chào hỏi từng người, rồi theo họ đi vào trong làng. Đi được vài bước, cô thấy phía trước có một chiếc xe bò kiểu cũ.
"Bên trong làng tớ toàn là đường núi, vài ngày trước trời mưa nên đường không dễ đi, ngồi xe bò sẽ nhàn hơn một chút." Diêu Linh Linh vừa giải thích vừa giúp cô bê hành lý lên xe.
Xe bò rất đơn sơ, thực ra chỉ có một tấm ván gỗ dày đặt trên bánh xe, xung quanh được rào bằng những thanh gỗ thấp, người ngồi trên những thanh rào gỗ đó, trông có vẻ cũ kỹ nhưng thực sự tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
Xe bò đi khoảng mười lăm phút, Kiều Du mới lờ mờ nhìn thấy hình dáng nhà dân ở phía xa. Suốt dọc đường, Diêu Linh Linh giới thiệu cho cô những cánh đồng hoa màu ven đường, thậm chí trong làng còn có cả nhà kính trồng trái cây và rau trái vụ.
Cam, dâu tây, táo, kiwi, còn có cả anh đào, đều có khu vực trồng riêng. Các loại rau cũng rất phong phú, nào là bắp cải, cải thìa, khoai tây, củ cải trắng, cà rốt, cà chua, còn có rất nhiều loại nấm và cà tím.
Kiều Du nghe xong, không khỏi cảm thán làng Lư Lăng đúng là một vùng đất tốt.
Vào làng, Kiều Du được sắp xếp ở nhà Diêu Linh Linh. Sau khi dọn dẹp xong, Kiều Du đề nghị đi xem hàng, Diêu Linh Linh cũng không vòng vo, nhanh chóng đưa cô đến nhà trưởng thôn.
Trưởng thôn rót cho Kiều Du một tách trà, sau đó ông ta ngồi trên ghế gỗ bên cạnh xoa xoa tay, cười có chút gượng gạo: "Cô gái, tôi nghe Linh Linh nói cô muốn lấy nhiều hàng lắm, thật sự là có bao nhiêu cũng lấy hết sao?"
"Vâng, trưởng thôn. Chúng tôi dự định mở chợ cung cấp hàng hóa lưu trữ, vì vậy muốn tìm nguồn hàng ổn định, nếu hàng bên này tốt, giá cả phải chăng thì sau này chúng tôi có thể thường xuyên lấy hàng bên này." Kiều Du đã nghĩ sẵn lời nói, bình tĩnh trả lời, khiến người khác vô cùng tin tưởng.
Trưởng thôn gật đầu nhưng lại có chút nghi hoặc: "Nhưng nhiều hàng như vậy, sao chỉ có một mình cô đến? Làm sao mà chuyển đi được?"
Kiều Du cười nói: "Trưởng thôn, ông không cần lo lắng về chuyện này, mọi người cứ chuẩn bị hàng trước, sau khi xem xong, nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ gọi người đến chuyển đi. Chúng tôi có công nhân, cũng có xe, không cần người trong làng phải tốn sức đâu!"
Trưởng thôn nghe xong, tưởng Kiều Du hiểu lầm bọn họ không muốn giúp, liền xua tay: "Này, tôi không có ý đó, các cô chuyển hàng, chúng tôi nhất định sẽ giúp!" Nghĩ một lúc, ông ta lại nói: "Được rồi, nếu cô đã nói vậy thì chúng ta đi xem hàng trước!"
Lúc ra đến cửa, ba Diêu không đi cùng nhưng Diêu Linh Linh và Ninh Ninh vẫn đi theo sau cô. Trong làng nghe nói có "khách hàng lớn" thì tò mò nhìn ra cửa, thấy cô liền cười, chào hỏi vô cùng thân thiện.
Đầu tiên, trưởng thôn đưa cô đến kho lương thực lớn trên núi, bên trong là lương thực dư thừa mà người dân trong làng nộp vào, mỗi hộ nộp bao nhiêu đều được ghi chép cẩn thận. Gọi là lương thực công nhưng thực chất đây là nơi lưu trữ tạm thời của làng dành cho những hộ gia đình được mùa, không chứa hết lương thực. Làng Lư Lăng đất rộng người thưa, người dân lại chăm chỉ, sản xuất được rất nhiều lương thực. Đáng tiếc là không có người hỏi mua, lương thực bị dư ra chỉ có thể chất đống ở đây chờ trưởng thôn cho người kéo xe bò đi bán ở các thị trấn và làng lân cận.
Kho lương thực được tạo thành từ hàng trăm kho lương nhỏ, các kho lương đều có kích thước như nhau, hình trụ tròn, đường kính đáy ba mét, chiều cao khoảng ba mét, tổng diện tích chiếm đất có thể bằng một nửa sân bóng đá. Bên trong kho lương thực được chia thành sáu khu vực, theo từng loại mà lưu trữ lúa mì, lúa nước, ngô, khoai lang, khoai tây và lạc. Trên mỗi kho lương đều được dán bảng tên, nghe trưởng thôn nói, tất cả các kho lương ở đây về cơ bản đều đã đầy. Những tấm bảng tên ghi rõ kho lương này thuộc về ai, như vậy, mỗi lần kéo ra ngoài bán lấy tiền còn có thể thuận tiện cho từng nhà luân phiên quản lý.