Hạ Ninh nhìn theo hướng tay của Thang Lực chỉ thì thấy phía trước chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một cây cầu bắc ngang qua hai bên bờ sông. Trước đó, mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, Hạ Ninh từng cùng Phương Viên đến đây dạo bộ, và thỉnh thoảng còn đi đạo qua cầu. Ở bờ bên kia có một công viên với không gian khá ổn, dù không có khu vui chơi nhưng bầu không khí ở đây rất tuyệt vời, cây cối xanh tươi, khiến Hạ Ninh cảm thấy ấn tượng không ít. Hiện trường vụ việc cách cây cầu này một đoạn ngắn, thêm vào việc cô không phải là người thành phố A nên không quen thuộc với nơi này, cho nên Hạ Ninh không nhận ra cây cầu ở gần ngay đó.
Sau một thoáng ngạc nhiên, cô lập tức hiểu tại sao Thang Lực lại chỉ cô xem cây cầu đó: “Anh nghĩ rằng cái vali chứa xác có thể đã bị ném từ trên cầu xuống?”
Thang Lực liền gật đầu: “Chiếc vali nằm giữa dòng nước, đây là sông chứ không phải là biển, chỉ có thể bị cuốn từ thượng nguồn xuống, chứ không thể đẩy từ bờ ra giữa sông.”
Hạ Ninh nghe anh nói thì liền gật đầu: “Vậy chúng ta lên cầu xem thử đi! Một chiếc vali lớn như thế, bên trong có chứa một người đàn ông trưởng thành. Theo phán đoán của pháp y Lưu, nạn nhân có thân hình khá đẫy đà. Việc đẩy chiếc vali từ trên cầu xuống không phải là một điều dễ dàng, trừ khi có người trợ giúp. Người làm việc này chắc không chỉ có một người, một mình ai đó khó mà nâng nổi chiếc vali qua lan can cầu rồi ném xuống sông.”
Thang Lực cũng đồng tình với ý kiến của cô, không chỉ với người bình thường, ngay cả với một người đàn ông trẻ trung khỏe mạnh như anh và còn có thói quen tập luyện đều đặn, việc tự mình nhấc một chiếc vali lớn như thế và còn chứa một người trưởng thành bên trong lên tất nhiên không phải là một chuyện dễ dàng.
Hai người nhanh chóng đi đến cây cầu, mỗi người đứng một bên và tỉ mỉ quan sát lan can xem có dấu vết gì đặc biệt hay không. Lúc này trên cầu đang có nhiều người đi dạo, nhiều người trong số đó đứng bên lan can xa xa, và đang tò mò nhìn về phía chiếc vali vừa được trục vớt. Vì cả Hạ Ninh và Thang Lực đều mặc thường phục nên không ai nhận ra hai người bọn họ là cảnh sát. Mọi người chỉ nghĩ bọn họ đang tìm thứ gì đó bị mất dọc theo lan can, và cũng có một số người tò mò cứ nhìn bọn họ mãi, và không ngừng cố gắng tìm hiểu xem bọn họ đang làm gì. Hạ Ninh và Thang Lực cố gắng hành động kín đáo để tránh bị người xung quanh phát hiện danh tính và mục đích thật sự của mình, đồng thời cũng là để tránh gây ra hoảng loạn hay để ai đó lan truyền tin đồn thất thiệt. (Măng Cụt x TYT)
Sau khi chia nhau ra tìm kiếm một lúc, Hạ Ninh phát hiện có một chỗ lan can bị hở, nên liền gọi Thang Lực đến xem. Thang Lực lập tức chạy tới và nhìn thấy chỗ lan can mà Hạ Ninh đang chỉ bị thiếu hai thanh nên tạo thành một khoảng trống. Hai thanh lan can bên cạnh cũng bị bẻ cong ra hai phía tạo thành hình vòng cung, làm cho khoảng trống càng rộng hơn. Hạ Ninh liền cúi xuống, nghiêng người thử chui qua và nhận thấy với vóc dáng của mình thì cô hoàn toàn có thể luồn qua khoảng trống đó. Đây là điều khiến cô cảm thấy khá kỳ lạ. Nếu như khoảng trống này xuất hiện ở hàng rào quanh sân thì cô sẽ không thấy có gì kì lạ, bởi vì nhiều người thường muốn đi đường tắt, nhưng nếu nó xuất hiện ở trên cầu thì lại rất kỳ lạ. Ai lại muốn chui qua lan can cầu chứ? Ngay cả người có ý định tự sát cũng sẽ chọn cách trèo qua lan can thay vì mở rộng khoảng trống này. Do đó, phản ứng đầu tiên của cô là có ai đó đã tận dụng khoảng trống vốn đã có sẵn, rồi mở rộng nó thêm một chút để đẩy một vật to hơn chút qua đó. Và “vật đó” có khả năng rất cao chính là chiếc vali chứa xác mà bọn họ vừa thấy qua.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play