"Miếu ư?" Hạ Ninh sững người, cô còn tưởng mình đã vô tình nghe nhầm nên lại lặp lại một lần nữa.
Cậu của Miêu Viễn gật đầu: "Đúng vậy, là một cái miếu nào đó. Nó cũng không nói cụ thể với tôi là miếu nào. Nó chỉ nói là nó đang ở trong miếu, đợi cho đến khi mọi chuyện ổn thỏa sẽ trở về. Tôi cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì mà không ổn thỏa nữa... Nói ra không sợ hai vị chê cười, chứ thực ra, trong lòng tôi vẫn luôn có chút lo lắng, sợ rằng thằng nhóc này có phải đã làm gì đó với con gái nhà người ta hay không, rồi gia đình người ta không đồng ý, cho nên nó mới sợ hãi đến mức phải chạy vào miếu để trốn."
Việc cậu của Miêu Viễn có nỗi lo lắng như vậy cũng không có gì là lạ. Bởi vì Miêu Viễn tuổi còn trẻ, năm nay mới vừa tròn hai mươi hai tuổi. Ở độ tuổi này, nếu đi học đại học thì có lẽ cũng chỉ vừa mới chuẩn bị tốt nghiệp. Nói là lớn thì quả thực đã là một người trưởng thành rồi. Thế nhưng, nếu nói là nhỏ, thì dường như lại thực sự chưa đủ chín chắn. Ở độ tuổi này, nếu không có khả năng tự kiểm soát thì rất dễ phạm phải nhiều sai lầm. Và nỗi lo lắng của cậu Miêu Viễn cũng là một trong những điều khá phổ biến.
Chỉ có điều, việc Miêu Viễn lại chọn cách đến miếu để trốn tránh, cách này lại có vẻ hơi kỳ quái. Nếu như anh ta thực sự đã làm điều gì đó tổn hại đến một cô gái khác, thì việc trốn vào miếu cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Trừ phi, anh ta cho rằng chùa miếu là một nơi mà người bình thường sẽ không thể nào nghĩ đến. Thế nhưng, nếu thực sự là như vậy, thì tại sao anh ta lại phải nói cho cậu mình biết chuyện mình đang trốn trong miếu chứ? Nếu chỉ đơn thuần là để báo bình an thì chỉ cần nói rằng mình ở bên ngoài vẫn ổn là đủ rồi. Không cần thiết phải đặc biệt nhấn mạnh nơi mình đang ở là một ngôi miếu. Trừ phi, anh ta nói như vậy là bởi vì, đối với anh ta, chùa miếu là một nơi sẽ mang lại cho anh ta cảm giác an toàn trong tình huống này.
Thế nhưng, trong trường hợp nào chùa miếu lại có thể mang lại cảm giác an toàn cho con người ta chứ? Đây lại là một vấn đề khác.
"Trước đây Miêu Viễn có theo tín ngưỡng tôn giáo nào không?" Tuy rằng Hạ Ninh cảm thấy điều này không mấy khả thi nhưng cô vẫn lên tiếng hỏi.
"Nó đời nào tin mấy cái tín ngưỡng tôn giáo gì đó chứ!" Cậu của Miêu Viễn vừa nghe câu hỏi này thì ngay lập tức không chút nể nang mà mắng Miêu Viễn một câu: "Nếu nó mà có chút tín ngưỡng nào thì còn có thể hư hỏng như vậy được sao? Cả ngày nó cứ như một thằng du côn vậy! Thực ra tôi cũng cảm thấy rất khó hiểu. Thằng nhóc này, bình thường ăn cơm không bao giờ thiếu thịt. Một bữa mà không có thịt thì có lẽ cơm nó cũng nuốt không trôi. Vậy mà sao đột nhiên lại chạy vào miếu cơ chứ? Ở đó ngày nào cũng chỉ có canh rau nước lã, nó làm sao mà chịu nổi? Tuy nhiên, chuyện này tôi cũng không dám nói với chị tôi. Bởi vì tôi cũng không rõ rốt cuộc thằng nhóc này tại sao lại chạy vào miếu của người ta, và cũng không biết bây giờ nó còn ở đó nữa hay không. Tôi sợ sau khi tôi nói với chị tôi thì chị ấy lại tưởng rằng đứa con trai duy nhất của mình đã nhìn thấu hồng trần rồi chạy đi làm hòa thượng, thì khi đó, chị ấy nhất thời không chấp nhận được rồi lại bị kích động gì đó nữa. Hơn nữa, lỡ như chị ấy lại cho rằng do tôi tìm cho nó công việc không tốt, khiến cho con trai chị ấy muốn bỏ đi tu hành, thì tôi thực sự không gánh nổi trách nhiệm này."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play