Việc Hàn Cảnh Minh dùng thành ngữ ‘tai vách mạch rừng’ ở một nơi như thế này quả thực khiến Hạ Ninh có chút dở khóc dở cười, nhưng bây giờ không phải là lúc khảo sát trình độ ngữ văn của Hàn Cảnh Minh nên cô cũng không lên tiếng.
"Đại khái cô gái kia nói rằng cô ta cảm thấy mình hoàn toàn không biết Nghê Thắng làm gì ở bên ngoài, nên khi ở bên cạnh Nghê Thắng cô ta cảm thấy không yên tâm chút nào, rồi còn bảo Nghê Thắng cho cô ta một lời giải thích. Tôi cũng không biết sau đó Nghê Thắng có cho cô ta lời giải thích nào hay không, dù sao thì cô gái đó nói xong liền đập cửa bỏ đi, còn Nghê Thắng sau đó cũng vội vàng đuổi theo, lúc đó thì tôi đã đi ngủ rồi nên không biết sau đó hai người bọn họ lại thế nào nữa. Lúc đó thật ra tôi cũng đã chuẩn bị chuyển đi rồi, ngày thường ban ngày đóng cửa quán xong là đi khắp nơi tìm mặt bằng đang cho thuê phù hợp, chỉ tối mới về ngủ một giấc thôi nên nhiều hơn nữa thì tôi cũng không biết gì đâu."
"Cho nên nói tóm lại đến cuối cùng thì Lâu Tiểu Cầm và Nghê Thắng có chia tay trong hòa bình không? Có gây ra phiền phức gì hay xảy ra chuyện lộn xộn nào không?" Hạ Ninh tiếp tục hỏi dồn về vấn đề này.
Hàn Cảnh Minh lộ ra vẻ mặt bất lực: "Không biết ạ, nếu tôi biết thì tôi chắc chắn sẽ nói với hai vị rồi, dù sao cũng là chuyện không liên quan gì đến tôi cả nên tôi cũng chẳng có gì phải e ngại cả. Nhưng tôi thật sự không biết chuyện này nên không thể nói bừa được đâu, lỡ tôi nói bừa với hai vị, trông có vẻ như tôi đã giúp được việc lớn lắm, nhưng sau đó hai vị lại phát hiện ra thông tin tôi cung cấp không đúng rồi hai vị lại truy cứu trách nhiệm của tôi thì chẳng phải là tôi tự rước họa vào người sao! Dù sao thì trước khi tôi chuyển đi hẳn đã có mấy ngày cô gái kia không đến chỗ Nghê Thắng nữa rồi, còn Nghê Thắng có còn muốn níu kéo cô ta hay không thì tôi cũng không biết. Mỗi lần chúng tôi chạm mặt cũng chỉ là gật đầu chào hỏi xã giao thôi, nếu hai vị còn muốn hỏi sâu xa hơn thì tôi thật sự không biết."
"Lần cuối cùng anh nhìn thấy Nghê Thắng là khi nào?" Thang Lực hỏi.
"Ối chà, lâu lắm rồi, cũng phải một thời gian dài rồi đấy, kể từ lúc tôi chuyển ra ngoài không ở chung với anh ta nữa thì hai chúng tôi chưa từng gặp lại nhau lần nào cả. Đấy chẳng phải bây giờ tôi đã thuê được một mặt bằng ở bên này rồi sao, cho nên tôi cũng đã tìm một căn nhà thuê khác ở gần đây rồi, ngày nào cũng phải bận rộn trông coi việc sửa chữa trong quán đấy. Nếu hai vị không đến tìm tôi thì tôi đoán cả đời này tôi cũng chưa chắc đã nhớ lại người tên Nghê Thắng này đâu." Hàn Cảnh Minh bĩu môi nói: "Tuy nói là bạn cùng nhà một thời gian, nhưng nếu nói về tình nghĩa thì cũng đúng là chỉ có vậy mà thôi nhỉ hai vị, cũng không thể trông mong tôi bỏ bê cả đống chuyện của mình mà không lo lắng, suốt ngày lại cứ nhớ đến chuyện của một người bạn cùng thuê nhà."
Anh ta nói như vậy nghe qua thì cũng xem như là không có gì đáng trách cả. Thang Lực và Hạ Ninh thấy anh ta nói thế thì liền biết là anh ta không còn gì để nói nữa rồi, thế là bọn họ cũng không định gây khó dễ gì cho Hàn Cảnh Minh nữa, và nhanh chóng cảm ơn anh ta một tiếng. Hàn Cảnh Minh cũng khách sáo lại mấy câu rồi nói rằng việc sửa chữa trong quán anh ta phải qua xem nên cũng không thể ở lại lâu được nữa, thế là anh ta liền đứng dậy đi trước, còn Thang Lực và Hạ Ninh thì đi sau anh ta một bước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play