Tiếng chuông điện thoại cứ reo mãi, Thang Lực dường như có chút lưỡng lự và không muốn bắt máy cho lắm.
"Hay là anh cứ bắt máy đi." Hạ Ninh ở bên cạnh tốt bụng khuyên nhủ: "Anh cứ nghe xem sao, nếu thật sự có chuyện gấp cần giúp thì mình giúp một tay, còn nếu lại là tình huống như trước thì lập tức từ chối thẳng. Dù sao cũng đâu phải lỗi của anh. Nhưng nếu anh không nghe máy, thì lỡ như sau này thật sự xảy ra vấn đề gì, thì toàn bộ trách nhiệm này sẽ đổ lên đầu anh đấy. Chưa kể mẹ cô ta sẽ làm ầm lên thế nào, chỉ riêng tính cách của anh thôi, lương tâm anh cũng sẽ cảm thấy không yên, có đúng không?"
Thang Lực thấy Hạ Ninh nói rất có lý nên liền quyết định bắt máy cuộc gọi này của Quan Tâm.
Ngay khi điện thoại vừa được kết nối, ở đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói có phần hoảng sợ và rõ ràng là cố ý hạ thấp của Quan Tâm: "Anh Thang Lực ơi, anh mau đến đây đi, có người đang cạy cửa, em sợ lắm..."
Hiển nhiên Thang Lực liền nhíu mày: “Chẳng phải em đang ở ký túc xá sao? Sao lại có người cạy cửa được chứ?"
"Học kỳ này em đã chuyển ra ngoài thuê nhà rồi, anh Thang Lực ơi mau đến cứu em với, em sợ lắm..." Quan Tâm nức nở lên tiếng ở đầu dây bên kia, sau đó liền vội vàng đọc ra địa chỉ nhà mình.
"Quan Tâm, em đừng hoảng, mau gọi 110 báo cảnh sát đi." Thang Lực dặn dò Quan Tâm qua điện thoại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT