Hà Chí Văn đối với việc phối hợp phác họa chân dung miệng thì nói đồng ý răm rắp, nhưng đến lúc thực sự sắp xếp cho anh ta hỗ trợ thì anh ta lại tỏ ra có chút không chắc chắn, lát sau lại thay đổi lời nói, chỗ này sửa một chút, chỗ kia sửa một chút. Sửa đi sửa lại đến lúc bức chân dung gần như hoàn thành thì anh ta lại cảm thấy nó hoàn toàn không giống với ấn tượng của mình, có vẻ hơi khác xa không giống cùng một người. Cứ thế làm đi làm lại đến mức họa sĩ phác họa cũng phải sa sầm mặt mày.
“Hà Chí Văn, rốt cuộc là anh đang muốn làm gì đây?” Thang Lực nhíu chặt mày, và trong giọng nói pha lẫn chút trách móc.
Hà Chí Văn rụt cổ lại, anh ta có phần thiếu tự tin gượng gạo nặn ra một nụ cười gượng với anh rồi nói: “Tôi thật sự không cố ý gây rối đâu, chỉ là đang cảm thấy quá căng thẳng mà thôi. Bức chân dung này có thành công hay không, nó quyết định cả vận mệnh của tôi đấy! Nếu tôi mà nhớ nhầm cái gì đó, đến lúc vẽ xong rồi, các người cầm bức chân dung đi mà chẳng tìm được người đó thì chẳng phải trách nhiệm lại đổ hết lên đầu tôi sao! Tôi chỉ muốn cố gắng nói cho rõ ràng một chút, nhưng tôi lại không biết diễn tả thế nào cho đúng, cho nên mỗi lần nói xong, hiệu quả ra lại không phải cảm giác mà tôi muốn nói. Thế là tôi lại sửa, sửa xong thì lại càng thấy không đúng. Tôi thật sự không có cố ý đâu, nếu tôi cố tình làm vậy thì chẳng phải là tự hại mình sao!”
Lời giải thích này của anh ta cũng không phải là không có lý. Muốn lập công chuộc tội đương nhiên là phải thể hiện thành ý và mang lại kết quả. Bây giờ kết quả chưa có, nếu thành ý cũng không có nốt thì bản thân Hà Chí Văn chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Với cái đầu ranh mãnh của anh ta, không thể nào anh ta lại làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy được.
Thang Lực có chút bất lực nên đành phải đổi cách nói với anh ta: “Biểu hiện lập công của anh trông cả vào bức chân dung này đấy. Càng hoảng loạn thì càng diễn đạt không rõ ràng, càng diễn đạt không rõ ràng thì lại càng không vẽ ra được. Anh tự suy nghĩ kỹ đi.”
Hà Chí Văn biết lời Thang Lực nói đều là sự thật, bản thân anh ta cũng đang cảm thấy có chút sốt ruột. Đừng nhìn tâm tư của anh ta không dùng vào đường ngay lẽ phải, nhưng đầu óc của anh ta vẫn khá lanh lợi. Anh ta cau mày khổ não suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách: “Vậy các người xem có phải còn có nguyên nhân này nữa không! Tôi hồi đi học cũng chẳng học hành gì tử tế, lại còn bỏ học sớm nữa, trình độ văn hóa đúng là không cao lắm. Các người nói xem có phải là thế này không, tức là những gì tôi nói ra nó lại không giống với những gì mà các người nghe xong rồi hình dung lại trong đầu? Nếu đúng là vì nguyên nhân này, nếu không giải quyết sớm thì cho dù có lặp đi lặp lại bao nhiêu lần thì cũng không thể nào vẽ ra đúng được, có phải không? Lời tôi nói với những gì các người nghe, căn bản là ông nói gà bà nói vịt, nó không khớp nhau gì cả!”
Khả năng anh ta nói ra quả thực cũng có tồn tại. Cuối cùng, sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định để Hạ Ninh làm người mẫu. Hà Chí Văn sẽ mô tả miệng về ngoại hình của Hạ Ninh cụ thể đến từng chi tiết mắt, mày, mũi, miệng cho họa sĩ. Sau một hồi vật lộn, họa sĩ đã vẽ ra bức chân dung của Hạ Ninh dựa trên lời mô tả của Hà Chí Văn. Sau khi đem ra so sánh với Hạ Ninh ngoài đời, quả thực trông không giống lắm. May mà họa sĩ dù sao cũng là người có kinh nghiệm dày dặn, qua hai lần so sánh như vậy, người nọ đã đại khái hiểu được cách diễn đạt và lý giải về các tính từ của Hà Chí Văn. Sau đó bọn họ lại thử nghiệm để Hà Chí Văn dùng những tính từ quen thuộc của mình mô tả ngoại hình của Thang Lực, họa sĩ dựa vào sự hiểu biết về cách dùng từ của Hà Chí Văn để vẽ một bức chân dung khác. Lần này thì khá ổn, bức chân dung vẽ ra đã rất giống với ngoại hình thật của Thang Lực, và có thể nhận ra là cùng một người. Họa sĩ lại nghiền ngẫm thêm về cách diễn đạt của Hà Chí Văn, trong lòng đại khái cũng đã nắm chắc được phần nào. Lần này bọn họ lại tiến hành vẽ chân dung, cuối cùng tình hình cũng đã trở nên thuận lợi hơn rất nhiều. Đến khi một bản phác thảo hoàn thành, Hà Chí Văn vẫn yêu cầu chỉnh sửa nhỏ ở vài bộ phận, nhưng lần này đã loại bỏ được vấn đề về giao tiếp, Hà Chí Văn cũng đã bình tĩnh hơn một chút, không còn sốt ruột lung tung nữa, nên kết quả bức chân dung đương nhiên cũng khả quan hơn nhiều. Hà Chí Văn nói đây chính là dáng vẻ của người phụ nữ trong tấm ảnh chụp chung mà anh ta từng nhìn thấy khi tiện tay lướt qua điện thoại của Nghê Thắng. Mặc dù anh ta không dám chắc có thể tái hiện lại giống hệt một trăm phần trăm, nhưng cũng phải giống đến tám chín phần mười rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play