Câu nói này khác hẳn với những gì các y tá trẻ đã chia sẻ trước đó. Dù cho Chúc Phán Hương thích tụ tập với một nhóm các cô gái trẻ để tránh đề cập đến người chồng Mã Kinh Vĩ làm cô ta cảm thấy mất mặt, đồng thời là còn để duy trì hình tượng tự lập và trẻ trung của mình, thì những cô gái trẻ đó có thể không hiểu nhiều về cuộc sống hôn nhân, nhưng không có nghĩa là bọn họ không nhận biết được hàng hiệu hàng giả. Nếu như Chúc Phán Hương mặc đồ và sử dụng những món đồ toàn là hàng nhái cao cấp hay hàng giá rẻ như Lý Mai đã nói, thì sao có thể không có ai nhận ra được chứ?
Cứ như thể nhìn ra được sự nghi ngờ này của Hạ Ninh, Lý Mai đặt cốc cà phê xuống bên cạnh, rồi đứng dậy nói với Hạ Ninh và Thang Lực: “Thế này đi, chỉ nói thôi thì chắc hai người cũng khó mà hình dung ra được, lời nói không có bằng chứng thì cũng rất khó tưởng tượng ra. Ở đây tôi có album ảnh, từ thời còn đi học đến sau này khi làm việc, những lần tụ họp ở cơ quan, tôi đều có ảnh lưu lại. Để tôi lấy ra cho hai người xem thì hai người sẽ hiểu ý tôi hơn.”
Nói xong, cô ấy liền đi thẳng vào một căn phòng bên cạnh trông giống như phòng làm việc. Trong lúc Hạ Ninh và Thang Lực chờ ở phòng khách thì từ phòng làm việc nhanh chóng vọng ra tiếng lục lọi tìm đồ. Một lúc sau, Lý Mai đã quay lại, trên tay cô ấy còn ôm theo hai cuốn album, một lớn một nhỏ. Lần này, cô ấy không ngồi đối diện với bọn họ mà chọn ngồi cạnh Hạ Ninh để cả Hạ Ninh và Thang Lực đều có thể nhìn rõ những bức ảnh trong album và để tiện cho cô ấy giải thích về thời gian chụp từng bức ảnh này.
Album lớn là những bức ảnh được chụp thời còn đi học. Điều này có thể nhận ra từ khuôn mặt non nớt và trẻ trung của cả Lý Mai và Chúc Phán Hương trong ảnh. Chúc Phán Hương không phải là một người phụ nữ đặc biệt xinh đẹp, còn Lý Mai thì có ngoại hình rất bình thường. Nhưng ở tuổi đôi mươi, dù không xinh đẹp nổi bật, nhưng mỗi người đều mang một nét trẻ trung và tràn đầy sức sống, thứ mà không loại mỹ phẩm hay sản phẩm dưỡng da nào có thể tái hiện được. Hai người phụ nữ trong ảnh mang lại chính cảm giác như thế.
Có lẽ vì thời còn đi học điều kiện kinh tế còn hạn chế, cho nên cả Lý Mai và Chúc Phán Hương đều ăn mặc giản dị. Trong khi Lý Mai thường mặc những chiếc áo phông rộng rãi và quần jeans, thì Chúc Phán Hương lại trông có vẻ điệu đà hơn, thường mặc các loại váy liền với nhiều kiểu tóc cầu kỳ và cười tươi trước ống kính. Đặc biệt, trong một bức ảnh chụp chung của Lý Mai, Chúc Phán Hương và một chàng trai trẻ cùng tuổi, Chúc Phán Hương lại càng nổi bật với ánh mắt chứa đựng tình cảm và nụ cười ngọt ngào.
“Người này…” Thang Lực chỉ vào chàng trai cao lớn đứng cạnh Chúc Phán Hương trong ảnh, rồi nhìn Lý Mai đang ngồi cạnh Hạ Ninh, trong lòng anh bắt đầu hình thành một số suy đoán.
“Ồ, đúng vậy, đó là mối tình đầu của Chúc Phán Hương.” Lý Mai nói với giọng điệu đầy khinh miệt. Dù chuyện đã qua nhiều năm, nhưng cô ấy vẫn còn rất ghét người đàn ông này. “Nếu không phải vì muốn lấy ra cho hai người xem thì chắc là tôi cũng quên mất là mình từng chụp chung ảnh với hai người này. Lúc đó, tôi và Chúc Phán Hương vẫn còn thân thiết, chắc là vừa lên năm hai đại học. Khi đó chưa xảy ra những chuyện rắc rối sau này, mà gã đó cũng chưa làm gì ngăn cản tôi và Chúc Phán Hương chơi với nhau, nên bề ngoài mọi người vẫn coi như hòa thuận. Nhưng sau này, vì gã này, Chúc Phán Hương đã phải phá thai không chỉ một lần. Đó là lúc tôi bắt đầu ghét gã, và cũng là lúc tình bạn giữa tôi và Chúc Phán Hương bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt. Dù vậy, Chúc Phán Hương lại chẳng hề có ác cảm gì với gã đó, thậm chí là còn tiếp tục dây dưa. Nói thật, thế giới này đúng là lắm chuyện khó hiểu. Với tôi, tình yêu quan trọng nhưng không bao giờ quan trọng đến mức phải hy sinh sức khỏe, mất đi lòng tự trọng và cả tương lai vì người khác!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT