"Chuyện này là sao?" Hạ Ninh cảm thấy khá tò mò. Nếu nói Mã Kinh Vĩ là do vợ chồng Lý Mai giới thiệu cho Chúc Phán Hương, vậy sau này vì sống không hòa hợp với Mã Kinh Vĩ mà Chúc Phán Hương không vui rồi đổ lỗi cho Lý Mai, tuy lý do này hơi khiên cưỡng nhưng nghe cũng có lý. Nhưng vừa nãy Lý Mai đã nói rằng Chúc Phán Hương và Mã Kinh Vĩ quen nhau qua liên hệ riêng, vậy tại sao chuyện này lại trở thành nguyên nhân khiến mâu thuẫn giữa Chúc Phán Hương và Lý Mai ngày càng trở nên gay gắt, và cuối cùng còn làm rạn nứt tình cảm của hai người bọn họ?
Lý Mai bất lực lắc đầu: "Nói sao đây nhỉ, Chúc Phán Hương là kiểu người khác biệt, mọi thứ khác thì không nói, nhưng cô ấy đặc biệt háo thắng. Sự háo thắng của cô ấy không phải là cố gắng làm mọi thứ tốt nhất, mà là kiểu tự cao tự đại, luôn muốn những người xung quanh làm nền và là người phụ trợ cho mình. Chỉ cần ai cũng thua kém cô ấy thì cô ấy mới cảm thấy vui. Hồi đó khi cô ấy ở bên chồng mình, chồng tôi cũng chỉ là một giáo viên nhỏ trong trường, không có tiền, cuộc sống của chúng tôi cũng rất khó khăn. Nhưng sau đó, chúng tôi quyết định có con. Hai người cũng biết đấy, có thêm một đứa trẻ thì chi phí sẽ lớn hơn, vì vậy chồng tôi đã nói rằng không thể đợi đến khi cần tiền mới lo nghĩ cách kiếm mà là phải lo hành động trước. Cả đời chỉ dựa vào đồng lương cố định thì chắc chắn là không đủ sống. Đúng lúc vài người bạn học của anh ấy muốn khởi nghiệp cùng nhau. Tuy chuyện này khá mạo hiểm, nhưng vì anh ấy đã có ý định cho nên tôi cũng hết lòng ủng hộ. Sau đó cũng may là mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Vận may của mấy anh chàng đó không tệ, cuối cùng bọn họ cũng đã làm được. Vì vậy mà cuộc sống của chúng tôi cũng ngày càng trở nên tốt hơn. Đến khi con tôi chào đời thì tài chính của gia đình tôi đã ổn định. Từ lúc đó, Chúc Phán Hương bắt đầu nhìn tôi không thuận mắt."
"Vì gia đình cô tốt hơn cô ấy, hơn nữa cô lại còn có con à?" Hạ Ninh chợt nghĩ đến vấn đề Chúc Phán Hương không thể sinh con, rồi nhìn tình cảnh của Lý Mai, không khó để tưởng tượng tâm tư của Chúc Phán Hương sẽ như thế nào.
Quả nhiên Lý Mai liền gật đầu: "Cô đoán đúng rồi đấy. Một mặt cô ấy nghĩ tôi lấy được người chồng có năng lực, sống cuộc đời hạnh phúc, còn mắt mở trừng trừng nhìn cô ấy lấy phải người chồng chẳng có năng lực gì cả, chẳng khác gì là đang thích thú nhìn cô ấy nhảy vào hố lửa mà không chịu ngăn cản. Mặt khác, từ khi tôi mang thai thì cô ấy đã tỏ rõ vẻ không vui rồi, cứ liên tục nói mấy lời bóng gió và luôn đâm chọt tôi. Khi thì kể chuyện phụ nữ sinh con băng huyết suýt chết, lúc thì lại nói về thai nhi bị dị dạng, vừa mới nghe mà lòng tôi lập tức cảm thấy như đang đeo đá. Thực sự chuyện này khiến tôi cảm thấy rất ấm ức. Từ đầu đến cuối tôi hoàn toàn ngó lơ chuyện tình cảm của cô ấy sao? Tôi đã khuyên cô ấy không ít lần, nhưng cô ấy không bao giờ chịu nghe lời tôi. Nếu cô ấy sớm nghe lời tôi thì đã không phải rơi vào tình cảnh như lúc này, rồi còn không thể có con. Hồi chồng tôi mới tham gia khởi nghiệp với người ta, có lúc không có thu nhập, cả nhà chỉ dựa vào đồng lương ít ỏi của tôi để cầm cự và đồng lòng cố gắng nghiến răng vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. Cô ấy không thấy những điều đó, chỉ thấy sau này nhà tôi có điều kiện tốt hơn, chồng tôi mua cho tôi áo khoác, dây chuyền, túi xách đắt tiền như thế nào, rồi nghĩ tôi khoe khoang, nghĩ tôi giả tạo. Đúng là có trời đất chứng giám, bây giờ nhà tôi chỉ vừa mới đạt mức trung lưu, vẫn còn cách rất xa mới được gọi là giàu có!”
Ồ, đúng rồi, chẳng phải tôi đã nghỉ việc rồi sao? Lúc nghỉ việc, thật ra chỉ là do tôi cảm thấy chán làm, công việc đó quá phức tạp làm tôi cảm thấy rất mệt mỏi, cho nên tôi mới muốn về nhà chăm con, trồng hoa, không thì đi học vẽ tranh, đi dạo, sống thư thái qua ngày. Nhưng nói vậy với người lạ thì không hay cho lắm, cho nên mỗi khi có ai hỏi tôi nghỉ việc rồi định làm gì tiếp theo thì tôi thường nói dối rằng chồng tôi có ý định sắp xếp một công việc khác cho tôi. Ban đầu tôi chỉ bịa một câu để qua chuyện, ai ngờ Chúc Phán Hương lại hỏi riêng tôi rốt cuộc chồng tôi muốn sắp xếp cho tôi công việc gì. Mặc dù lúc đó tôi không muốn qua lại với cô ấy nữa, nhưng nghĩ đến tình bạn bao năm, tôi cũng không tiện giấu giếm, cho nên liền bèn nói thật. Kết quả là từ đó, chỉ cần tôi có mặt, thì cô ấy lại kéo mấy cô y tá trẻ tới và nói rằng phụ nữ không nên trở thành sâu gạo, không có giá trị, ở nhà làm một bà nội trợ thảnh thơi xài tiền của chồng thì sớm muộn cũng sẽ bị xã hội ruồng bỏ. Rồi cô ấy còn bảo đàn ông bây giờ rất dễ bị cám dỗ, sớm muộn gì cũng ngoại tình ở bên ngoài. Đàn ông mà giàu thì rất dễ sinh hư, mười người làm kinh doanh thì đã có đến chín người đều có bồ nhí ở bên ngoài. Và cô ấy còn nói đặc biệt là phụ nữ sau khi sinh con, cơ thể biến dạng chỗ này chỗ kia, trong mắt đàn ông thì còn không bằng đậu phụ nát! Các người nói xem, cô ấy nói thế chẳng phải là đang nhắm vào tôi sao! Lúc đó tôi cũng rất tức giận, cảm thấy dù gì chúng tôi cũng là bạn bè bao nhiêu năm nay, cho dù cô ấy có ghen tị đến mức nào thì cũng không thể không chịu được việc người khác sống tốt như vậy. Nhưng tôi là người rộng lượng hơn cô ấy, nên là cho dù tôi có tức giận đến đâu thì tôi cũng không bóc mẽ bí mật của cô ấy, cố nhịn không mắng cô ấy là vừa ăn cắp vừa la làng. Tôi chỉ nói với mấy cô gái trẻ chưa biết chuyện rằng thật ra dù là công việc hay gia đình, thì mọi sự đóng góp đều có giá trị của nó và không có gì khác biệt. Hơn nữa, phụ nữ sống tinh tế cũng là một trạng thái sống, mà điều đó cần phải có sự đảm bảo về vật chất thì mới có thể thực hiện được. Nếu ngày nào túi tiền cũng trống rỗng hơn cả mặt, thì cho dù có làm việc ngoài xã hội mệt mỏi đến chết thì cũng vẫn chỉ là một bà già có việc làm thôi, chẳng bằng mấy người phụ nữ ở nhà hưởng thụ và chăm sóc bản thân thật cẩn thận. Lúc đó, lời này của tôi đã khiến Chúc Phán Hương tức điên lên. Tôi biết lời nói của mình hơi thiếu đạo đức, và còn cố tình chạm vào nỗi đau của cô ấy, nhưng lần đó tôi thực sự không nhịn được và cũng đã giận quá rồi."
"Cô vừa nói cô ấy vừa ăn cắp vừa la làng là sao?" Hạ Ninh vốn đã nghi ngờ chuyện Chúc Phán Hương nhiều lần "bẫy" Mã Kinh Vĩ. Giờ nghe Lý Mai nói vậy, cô lập tức nhận ra ẩn ý, trong đầu nhanh chóng đưa ra suy đoán rồi liền hỏi thẳng.
Lý Mai ngượng ngùng mỉm cười: "Mấy người vẫn chưa biết chuyện đó sao...? Tôi tưởng mấy người đã đến bệnh viện chỗ tôi làm trước đây để hỏi rồi chứ. Nhưng đúng là không ai dám nói gì, vì dù sao bọn họ vẫn còn đang làm cùng ngành, làm gì có ai muốn bóc trần chuyện cũ của đồng nghiệp cơ chứ. Thôi thì để tôi làm người xấu một lần vậy. Đã nói đến đây rồi, nếu tôi còn che giấu nữa thì đúng là giả tạo quá. Lúc đến bệnh viện hỏi thăm, mấy người có gặp một bác sĩ tên là Bàng Thành Lễ không? Người nọ là nam, khoảng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, dáng người cao ráo, nước da hơi đen và cũng hơi gầy, anh ta bác sĩ chủ lực của khoa tôi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT