“Vậy tại sao lúc đó anh không gọi điện cầu cứu chúng tôi?” Hạ Ninh hỏi, giọng điệu của cô lúc này đang tràn đầy bức xúc. Mặc dù cô hiểu rằng trước khi sự việc xảy ra, ngoài cảnh báo bằng lời, thì bọn họ không thể dự đoán trước chuyện gì để cách ly hay bắt giữ cha mẹ của Chúc Phán Hương, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Mã Kinh Vĩ, lòng cô vẫn cảm thấy nặng trĩu.
“Tôi muốn gọi mà, lúc bọn họ bắt đầu động tay động chân với tôi, tôi đã lập tức muốn gọi điện cho các người đề cầu cứu.” Mã Kinh Vĩ nói với vẻ uất ức: “Nhưng khi tôi vừa lấy điện thoại ra thì cha vợ tôi đã lập tức giật lấy rồi ném xuống đất, sau đó ông ấy còn đạp lên nó vài cái, làm cho điện thoại hỏng luôn, và sau đó… tôi đã bị đánh đến mức này. Lúc đó tôi phải vội vàng đến bệnh viện, cho nên vẫn chưa kịp nghĩ đến việc gọi cho các người nữa. Hơn nữa, đến lúc đó thì gọi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chẳng phải như vậy sao?”
“Tại sao cha mẹ vợ của anh lại đánh anh?” Thang Lực hỏi.
Mã Kinh Vĩ dường như muốn cười khổ, nhưng chỉ cần nhếch mép thôi là cũng đã đụng đến vết thương trên mặt và chiếc mũi bị gãy. Anh ta liền hít một hơi thật sâu, đợi cơn đau từ từ dịu đi rồi mới trả lời: “Thật ra tôi cũng không biết rõ. Sau khi bọn họ đến nhà, tôi vẫn luôn cố gắng cẩn thận, tránh được thì tránh, nhường nhịn được thì nhường. Nhưng tôi cũng không thể thực sự bỏ nhà đi mãi. Nếu tôi không về thì tôi cũng chẳng biết đi đâu, với lại lỡ như bị người bên ngoài nghe thấy thì người ta sẽ nghĩ gì đây? Chắc chắn là bọn họ sẽ cho rằng tôi là người có tội, tôi đã làm điều gì xấu xa nên mới không dám về nhà đối mặt với cha mẹ vợ, nếu là như vậy thì tôi lại càng không thể giải thích được nữa.”
“Vậy là cha mẹ Chúc Phán Hương cố tình gây chuyện để đánh anh, hay là trong lúc mọi người nói chuyện đã xảy ra cãi vã?” Hạ Ninh khẽ nhíu mày, cô không giấu nổi sự khó chịu với cách hành xử của cha mẹ Chúc Phán Hương.
“Cũng có thể nói là do cãi vã.” Mã Kinh Vĩ trả lời một cách khó khăn: “Khi đó tôi đang trong bếp nấu ăn, tự tìm việc để làm để tránh phải đối mặt với bọn họ. Tôi nghĩ, nếu không ăn thì không sao, nhưng nếu tôi không nấu ăn cho bọn họ thì bọn họ lại cho rằng đó là lỗi của tôi. Trong lúc đang nấu thì mẹ vợ tôi bỗng dưng đi vào hỏi khi nào có kết quả xét nghiệm của vợ tôi. Tôi liền trả lời rằng có thể phải mất vài ngày, bởi trước đây tôi xem trên TV thấy bảo thường mất từ một đến hai tuần mới có kết quả giám định ADN. Vậy mà bà ấy lại lập tức nổi giận, cũng chẳng biết là vì lý do gì. Sau đó bà ấy bắt đầu đánh tôi và còn tát tôi liên tục. Tôi càng tránh né thì bà ấy lại càng tức giận hơn, sau đó còn gọi cả cha vợ của tôi vào. Ông ấy chẳng nói chẳng rằng, cũng lập tức xông vào đánh tôi. Tôi bị đánh từ bếp ra đến phòng khách, lúc đó cả người tôi đã cảm thấy choáng váng, thậm chí là còn không biết mũi mình đã bị gãy và cũng không thấy đau. Sau đó thì cánh tay của tôi mới từ từ truyền đến cảm giác đau nhói, đau đến mức không thể nhấc lên được. Lúc đầu bọn họ còn nói tôi giả vờ, nhưng đến mãi sau bọn họ mới tin là thật. Điện thoại của tôi đã bị bọn họ đập vỡ, trong nhà tôi cũng không có điện thoại bàn. Sau khi nghĩ mãi, tôi thấy mình vẫn còn đi được, nên là thà tự đi đến bệnh viện còn hơn là mở miệng xin mượn điện thoại của bọn họ. Vậy là tôi tự lê cái thân đầy thương tích đi ra ngoài và bắt taxi đến bệnh viện.”
“Bọn họ đánh anh như vậy mà anh lại không làm gì sao?” Hạ Ninh khó tin hỏi lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT