Khi nghe mẹ của Chúc Phán Hương nói những lời này, Hạ Ninh và Thang Lực lập tức hiểu ngay rằng bà ta đang cố tình che giấu điều gì đó. Bà ta nói dối một cách hời hợt và liền quên ngay sau đó. Lúc đầu thì bảo rằng Mã Kinh Vĩ đã ra ngoài sau bữa tối, nhưng lúc sau thì lại nói rằng bà ta và cha của Chúc Phán Hương vì đau lòng mà từ sau bữa sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì. Những mâu thuẫn trước sau rõ ràng đến mức dễ dàng nhận ra đâu là thật, đâu là giả. Bởi lẽ, khi người ta cố tình bịa đặt, thì trạng thái của bọn họ sẽ hoàn toàn khác với khi nói thật một cách tự nhiên.
Ban đầu Thang Lực chỉ đứng ở cửa phòng ngủ, anh vừa nghe Hạ Ninh và mẹ của Chúc Phán Hương nói chuyện, và cũng vừa để ý phản ứng của cha Chúc Phán Hương trong phòng. Ông ấy vẫn còn đang nằm nghiêng trên giường, cả người không động đậy, có vẻ như là đang cố che giấu điều gì đó. Nghe mẹ Chúc Phán Hương nói năng mâu thuẫn như vậy, Thang Lực không còn chần chừ gì nữa, anh lập tức sải bước vào phòng và tiến tới bên giường của cha Chúc Phán Hương. Khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, ông ta liền vội vàng trở mình và quay mặt ra ngoài. Khuôn mặt của ông ta không có gì bất thường, nhưng tay phải của ông ta thì lại khác. Dù ông ta đã cố gắng nhanh chóng giấu tay phải của mình ra sau lưng và nở một nụ cười gượng gạo để chào Thang Lực, và còn nói rằng mình đau lòng vì chuyện của con gái nên cơ thể mới cảm thấy không thoải mái, nhưng hiển nhiên là Thang Lực không tin. Anh đột ngột cúi xuống, rồi kéo tay phải của ông ta ra.
Hạ Ninh cũng bước vào theo ngay sau đó và nhìn rõ tình trạng tay phải của cha Chúc Phán Hương. Trên khớp bàn tay phải của ông ta có nhiều chỗ bị trầy xước, bầm tím và sưng lên, trông như bị va đập mạnh vào đâu đó. Tuy nhiên, ngoài phần khớp xương bàn tay và các vùng lồi ra ở mu bàn tay, thì những chỗ khác trên tay phải của ông ta lại không có bất kỳ vết thương nào. Đặc biệt, lòng bàn tay thì hoàn toàn không bị tổn thương chút nào. Tay trái của ông ta cũng tương tự, và không hề có vấn đề gì.
Thang Lực không phải là cảnh sát mới vào nghề, và anh lại càng không phải là tay mơ không có kinh nghiệm. Ngay cả khi không nói đến kinh nghiệm làm cảnh sát, thì chỉ cần dựa vào sự hiểu biết của một người đàn ông trưởng thành, thì anh cũng thừa biết những vết thương này từ đâu mà ra. Cộng thêm thái độ che giấu của hai vợ chồng già và cách bọn họ lấp lửng không nói rõ về tung tích của Mã Kinh Vĩ, lúc này Thang Lực đã hiểu ra phần lớn sự việc.
“Các người đã làm gì Mã Kinh Vĩ rồi?” Anh buông tay cha của Chúc Phán Hương ra và nghiêm mặt hỏi.
Cha của Chúc Phán Hương biết mình đã bị lộ nên lập tức tỏ ra lúng túng. Sau đó ông ta ngồi dậy, dùng tay trái xoa nhẹ tay phải bị thương, hai mắt nhìn quanh nhưng vẫn chưa chịu nói gì.
“Đây là chuyện gia đình tôi, không có liên quan gì đến các người.” Mẹ của Chúc Phán Hương cũng ngập ngừng, sau đó bà ta lập tức đổi thái độ và cũng không còn thân thiện như lúc nãy nữa. Bà ta nói: “Các người là cảnh sát thì lo điều tra vụ án của con gái tôi là được. Chúng tôi còn chờ các người cho chúng tôi một lời giải thích đây!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play