Sau khi Mã Kinh Vĩ vừa nói xong, Hạ Ninh và Thang Lực nhất thời đều không biết phải nói gì thêm. Vấn đề có nên sinh con hay không là một chủ đề cá nhân và riêng tư mà hai người độc thân chưa kết hôn như bọn họ chưa từng phải đối mặt. Đồng thời cũng không dễ để đưa ra ý kiến. May mắn thay, Mã Kinh Vĩ dường như không cần ai đánh giá hay góp ý, anh ta chỉ như đang trút bầu tâm sự, và cứ thế thao thao bất tuyệt nói ra những phiền não của mình.
"Vợ tôi nói cô ấy không thể sinh con cho tôi là bởi vì tôi nghèo. Tôi chỉ là một giáo viên tiểu học, mà lại còn không phải dạy ở trường điểm. Mỗi tháng chỉ có chút lương chết ấy, hai vợ chồng sống qua ngày đã khó khăn, chứ nói gì đến việc nuôi con. Công việc của cô ấy thì phải làm ca đêm và sinh hoạt không điều độ. Nhà tôi thì lại không ở đây, nhà cô ấy cũng không ở đây, vậy nên muốn nhờ ông bà giúp đỡ cũng không được. Vì thế, cô ấy tính toán đủ đường rồi quyết định rằng hai chúng tôi không nên có con." Giọng điệu của Mã Kinh Vĩ có phần oán trách, thêm vào đó là nỗi buồn khi Chúc Phán Hương hiện giờ vẫn sống chết chưa rõ, khiến cho những lời nói của anh ta nghe càng thêm bi thương: "Tôi thực sự rất muốn có một đứa con. Lúc nào tôi cũng nói với cô ấy tiền chỉ là vật chết, người mới là vật sống, nếu thiếu tiền, chúng ta có thể nghĩ cách khác để kiếm. Tôi nói tôi có thể như người ta, là mở lớp dạy thêm sau giờ làm, hoặc tìm một công việc làm thêm ở các trung tâm giáo dục lớn hơn, thậm chí là đi bán hàng rong sau giờ làm cũng được. Tôi đã hơn bốn mươi tuổi rồi, trong trường, những đồng nghiệp cùng tuổi tôi, con cái của người ta cũng đã học cấp hai, cấp ba, thậm chí là còn sắp tốt nghiệp, còn nhà tôi ngay cả bóng dáng của một đứa con nít cũng không có."
"Vậy sau khi anh nói vậy, Chúc Phán Hương có đồng ý không?" Hạ Ninh cố tình hỏi một câu ngốc nghếch.
Mã Kinh Vĩ thở dài: "Nếu cô ấy đồng ý thì chúng tôi đã không cãi nhau rồi! Cô ấy đương nhiên là không đồng ý! Cô ấy nói tôi toàn mơ mộng hão huyền. Tôi không phải là giáo viên môn chính, thì làm gì có ai chịu thuê tôi dạy kèm chứ? Cô ấy còn bảo nếu tôi có năng lực đi làm thêm thì đã đi làm từ lâu rồi, chứ không phải là đợi đến bây giờ. Tôi bảo mình dù sao cũng là cử nhân đại học đàng hoàng, không dám nói tới cấp hai, cấp ba, nhưng dạy thêm cho học sinh tiểu học môn Toán, Tiếng Việt, Tiếng Anh thì có gì mà không làm được cơ chứ? Nếu không bằng giáo viên chuyên môn, thì tôi chỉ cần thu phí thấp hơn một chút, chắc chắn là sẽ có có người thuê. Nhưng cô ấy không chịu nghe, cứ không ngừng trách móc tôi là một người không có tiền đồ. Cô ấy bảo bản thân chấp nhận sống với tôi đến giờ là do trước kia nhìn nhầm người, không còn cách nào khác, nhưng cô ấy không định sinh con để con của cô ấy phải thua kém con nhà người ta. Cha không có sự nghiệp đã đành, còn đi bán hàng rong, chắc chắn là con của cô ấy sẽ phải chịu thua thiệt Tôi thực sự không hiểu nổi, tại sao những người đàn ông khác cũng là giáo viên tiểu học, mà vợ của bọn họ đâu có chê chồng mình không có tiền đồ đâu chứ? Tại sao bọn họ vẫn có thể cùng nhau thắt lưng buộc bụng để nuôi con? Đến lượt tôi cũng có một công việc hoàn toàn chính đáng như người ta, nhưng trong mắt vợ mình thì tôi lại chẳng khác gì một kẻ ăn xin cả." (Măng Cụt x TYT)
"Vì thế mà hai người mới cãi nhau, sau đó Chúc Phán Hương liền bỏ nhà đi?" Thang Lực hỏi. "Anh có đánh cô ấy không?"
"Không, không hề!" Mã Kinh Vĩ vội vã xua tay: "Có trời đất chứng giám! Từ trước đến nay tôi không bao giờ ra tay đánh phụ nữ, và cũng cực kỳ khinh thường những người đàn ông làm vậy! Ở với vợ tôi, nếu có tranh cãi thì chỉ có cô ấy đánh tôi và gây sự với tôi mà thôi. Suốt từng ấy năm qua, đến một ngón tay tôi cũng chưa từng chạm vào cô ấy! Với vợ trước, tôi cũng chưa bao giờ đánh cô ấy, tất nhiên là lúc đó chúng tôi chưa từng to tiếng với nhau một lần nào. Vợ hiện tại của tôi thì lại là người có tính tình nóng nảy, lại rất có chủ kiến. Chuyện trong nhà ngoài ngõ, cái gì cũng phải theo ý cô ấy, tôi chẳng có tiếng nói trong việc gì cả. Thỉnh thoảng giữa hai người chúng tôi cũng có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng chưa bao giờ làm ầm ĩ rùm beng lên cả."
"Trước lần này, Chúc Phán Hương đã từng bỏ nhà đi lần nào chưa?" Hạ Ninh hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT