Hạ Ninh không biết phải nói gì, cô nhíu mày nhìn Mã Kinh Vĩ và nói: "Trong tình huống này mà anh vẫn còn lo mấy chuyện vặt vãnh như vậy à, anh thấy mình có thực sự xứng đáng làm chồng của Chúc Phán Hương không?"
"Cô không hiểu đâu, các người không hiểu đâu.” Mã Kinh Vĩ đáp lại đầy hoang mang, "Các người không hiểu hoàn cảnh gia đình chúng tôi, vậy nên các người cũng không thể hiểu được tôi..."
"Xin lỗi, nhưng bây giờ không phải là lúc để chúng tôi thông cảm cho anh. Việc quan trọng nhất bây giờ là xác nhận liệu người đã mất có phải là Chúc Phán Hương hay không. Nếu anh không chịu liên lạc thay, chúng tôi vẫn sẽ có cách tìm ra thông tin liên lạc của cha mẹ cô ấy và trực tiếp thông báo kêu bọn họ đến đây." Giọng điệu của Hạ Ninh bỗng dưng trở nên lạnh lùng hơn một chút.
Mã Kinh Vĩ sững sờ một lúc rồi vội vàng lắc đầu: "Không được, không được đâu! Nếu để cảnh sát thông báo, mà không phải tôi, thì bọn họ vẫn sẽ nói đó là lỗi của tôi, tất cả đều là do tôi..."
Anh ta chán nản vùi mặt vào lòng bàn tay, các ngón tay siết chặt mái tóc và còn kéo mạnh, dáng vẻ của anh ta lúc này trông đầy đau khổ và bối rối. Hạ Ninh nhìn về phía Thang Lực thì thấy anh cũng có vẻ bất lực, nhưng anh đã nhanh chóng ra hiệu cho cô không nên tiếp tục thúc ép mà hãy để Mã Kinh Vĩ có thêm thời gian suy nghĩ.
Khoảng hai, ba phút sau, cuối cùng Mã Kinh Vĩ cũng gật đầu rồi nói: "Thôi thì để tôi thông báo vậy. Nếu để các người làm thì tội của tôi lại càng lớn hơn. Chuyện đã đến nước này rồi, chạy trời cũng không khỏi nắng, chỉ mong mọi chuyện chỉ là nhầm lẫn, nạn nhân mà các người đang nói đến không phải là vợ tôi. Cho dù vì chuyện này mà tôi bị chửi rủa, thì chỉ cần vợ tôi không sao, tôi cũng dễ ăn nói với gia đình cô ấy hơn. Cùng lắm là bị mắng là đồ ngốc, không có chí, già rồi còn làm chuyện dại dột."
Thay vì nói chuyện với Hạ Ninh và Thang Lực, những lời này của anh ta giống như là đang tự an ủi chính mình hơn. Hạ Ninh không biết nói gì thêm, đành hỏi anh ta có muốn gọi điện thoại ngay bây giờ không. Lần này, Mã Kinh Vĩ lại đồng ý ngay lập tức, thậm chí là anh ta còn nói rằng gọi điện ngay tại sở cảnh sát có người ở cạnh sẽ giúp anh ta cảm thấy có thêm can đảm. Chỉ cần nghĩ đến việc nói chuyện với mẹ vợ là anh ta liền cảm thấy tay chân run lẩy bẩy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play