Khi nghe thấy những lời này, Phùng Dũng Quân cuối cùng cũng đã có thể bình tĩnh lại một chút, nhưng hai bả vai của anh ta vẫn còn run run, và vẫn còn khóc thút thít, nhưng ít nhất là không còn kích động đến mức chạy đến ôm lấy chân của Thang Lực nữa, điều này khiến Thang Lực liền thở phào nhẹ nhõm.
Phùng Dũng Quân vừa nức nở vừa cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình. Có lẽ vì quá căng thẳng, nên cả người anh ta cứ run rẩy như sàng lọc hạt, nhiều lần định nói nhưng suýt cắn vào lưỡi nên phải ngừng lại. Hạ Ninh đứng bên cạnh nhắc anh ta hít thở một hơi thật sâu để điều chỉnh cảm xúc. Sau một hồi cố gắng hít thở, cả người anh ta mới dần trở nên bớt run rẩy.
“Tôi không giết Trang Văn Bân, tôi thật sự không giết hắn ta…” Giọng điệu của anh ta có phần nghẹn ngào và khản đặc:“Tôi ghét hắn ta vì hắn ta đã cắm cho tôi một cái sừng to, chuyện đó tôi thừa nhận, và tôi cũng thừa nhận rằng mình không thể vượt qua được cú sốc đó. Nhưng tôi không dám giết người đâu! Cha mẹ tôi đã già, tôi lại là con trai duy nhất, cho nên tôi còn phải lo phụng dưỡng cho bọn họ! Nếu tôi giết người và bị tống vào tù thì ai sẽ chăm sóc cho bọn họ đây? Việc vợ tôi phản bội tôi đã đủ làm bọn họ mất mặt lắm rồi, tôi đã quá bất hiếu với bọn họ rồi, cho nên tôi không thể để hai người già cả không người chăm sóc rồi bị người đời chê cười thêm nữa. Vì thế, suốt bao năm qua tôi chỉ nhịn nhục và chẳng làm gì cả, chỉ nghĩ rằng đợi đến khi mọi người dần quên đi mâu thuẫn giữa tôi và Trang Văn Bân thì tôi sẽ âm thầm đánh hắn ta một trận để trút giận là xong! Tôi thật sự chưa bao giờ có ý định giết người, thậm chí nghĩ đến cũng không dám! Nếu không tin thì các người có thể tìm Hứa Tĩnh rồi hỏi bà ta đi. Tôi đã nói rõ với bà ta rằng tôi chỉ muốn giúp bà ta dạy dỗ Trang Văn Bân, còn bà ta thì giúp tôi xử lý Lý Chỉ Huệ. Hai bên chỉ làm cho đối phương chịu khổ chút thôi, không được đánh bị thương, và lại càng không được giết người. Nhưng… nhưng tôi thực sự đã nói mấy lời đó.”
“Mấy lời gì?” Hạ Ninh cố ý hỏi để Phùng Dũng Quân nói tiếp.
“Là kiểu như mong Trang Văn Bân bị giết chết, cả đời hắn ta thích đi gian díu với vợ của người khác, hắn ta chết đi trong bộ quần áo của phụ nữ là đáng đời hắn ta,” Phùng Dũng Quân nhắc đến chuyện này thì liền trở nên ủ rũ hẳn, trông như anh ta thật sự hối hận về lời nói và suy nghĩ của mình: “Tôi chỉ nói bừa thôi, chứ không có ý định làm thật. Cho dù có mượn thêm hai lá gan tôi cũng không dám làm. Tôi chỉ nói cho sướng miệng mà thôi, không ngờ Trang Văn Bân đã chết thật. Nếu biết trước chuyện này thì tôi đã không nói mấy lời đó rồi.”
“Nếu anh đã biết trước Trang Văn Bân đã chết, thì anh nghĩ tính chất của vụ việc này còn cần phải bàn cãi sao?” Hạ Ninh cảm thấy lời giải thích của Phùng Dũng Quân thật nực cười: “Anh nói rằng ý tưởng giết Trang Văn Bân rồi cho ông ta mặc đồ phụ nữ chỉ là nói cho vui, vậy thì anh có nói chuyện đó với ai không?”
“Chỉ có hai người mà thôi! Tôi chắc chắn mà!” Phùng Dũng Quân vội vàng đáp: “Một là Hứa Tĩnh, còn người còn lại là người hay nhắn tin cho tôi trên mạng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play