Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh
Hội Thuyết Thoại Đích Hồ Tử
Truyện Huyền HuyễnSảng VănTruyện Hệ thống
Ở phía đông thành Lạc Dương, Lữ Bố đã định sẵn thời gian xuất phát từ lâu, nhưng vài tên giáo úy dưới trướng Hồ Chẩn lại không đến, khiến sắc mặt Lữ Bố có chút khó coi.
Hắn nhìn Hồ Chẩn và hỏi: "Hồ Chẩn, mấy tên giáo úy kia đâu?"
Dù hai bên bất hòa, ít nhất về quân vụ, Lữ Bố chưa từng lơ là.
Nay Hồ Chẩn lại dùng cách làm hỏng quân cơ này để tát vào mặt hắn.
Hồ Chẩn tỏ vẻ mờ mịt, lắc đầu nói: "Mạt tướng không biết.
Tướng quân cũng biết, mạt tướng không được lợi hại như tướng quân.
Đám tướng sĩ ở Tây Lương cũng quen tự tại rồi, nên việc tập kết vào lúc năm canh thế này, khó tránh khỏi không thoải mái trong lòng, mạo phạm đến tướng quân, mong tướng quân thứ tội."
Đã là tướng lĩnh trong quân, đến cả quân lính dưới trướng cũng không quản nổi thì người tướng quân này cũng chẳng làm được gì.
Thành Phương mắt trợn lên, lớn tiếng quát: "Nếu không phải ngươi ngấm ngầm xúi giục, sao bọn chúng dám công khai cãi lệnh quân!?"
Hồ Chẩn đối diện Lữ Bố tự nhiên không dám làm càn, nhưng Thành Phương chỉ là một đội trưởng cận vệ dưới trướng Lữ Bố, cách hắn ít nhất năm cấp bậc.
Lập tức sắc mặt Hồ Chẩn trầm xuống: "Ngươi là ai, nơi này đến phiên ngươi lên tiếng à?"
"Ngươi..." Thành Phương giận dữ, muốn cãi lại thì bị Lữ Bố phất tay ngăn lại.
"Lữ tướng quân, quản quân của ngươi vậy mà... ha ha ~" Hồ Chẩn định nói gì đó, nhưng thấy Lữ Bố liếc mắt, gò má chưa hết sưng bỗng nhiên thấy nóng bừng.
Khí thế của Hồ Chẩn yếu đi, câu chế nhạo cũng nuốt trở vào.
Lúc này, sau khi cơn giận qua đi, Lữ Bố dần tỉnh táo lại.
Giờ có muốn chất vấn Hồ Chẩn cũng chỉ có thể trách hắn tội quản quân không nghiêm.
Nếu mạnh tay với hắn, bên Đổng Trác khó ăn nói, mình có lý lại thành không có lý.
Hơn nữa, tình hình hiện tại mà náo lên đến chỗ Đổng Trác thì chẳng phải tự chứng tỏ mình vô dụng, không trấn giữ được quân đội sao.
Dù chưa từng chỉ huy quân Tây Lương, không có nghĩa hắn không làm được.
Việc Hồ Chẩn dùng cách này làm bẽ mặt hắn cũng thật buồn cười.
Đại quân cứ đứng chờ ở phía đông thành Lạc Dương.
Lữ Bố không nói gì, tướng sĩ ba quân cứ vậy đứng im.
Bình minh dần qua, mặt trời đã lên cao.
Giáo úy, một tên quân tư mã và ba tên quân hầu dưới trướng Hồ Chẩn vẫn chậm chạp chưa đến, quân đội bắt đầu rối loạn.
Lữ Bố phát hiện quân bắc của Cao Thuận vẫn đứng im như phỗng, trong khi quân Tây Lương thì bắt đầu xiêu vẹo.
Trong hàng ngũ bắt đầu có tiếng ong ong nói chuyện.
Tố chất binh sĩ không thể chỉ xem mỗi điểm này.
Quân triều đình cũng luôn chú trọng đội ngũ, chuyện này không lạ, nhưng xét về tinh thần chiến đấu không hề suy giảm thì Cao Thuận khá giỏi rèn quân đấy chứ.
Hồ Chẩn cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, thúc ngựa đến cạnh Lữ Bố, nhỏ giọng hỏi: "Lữ tướng quân, chúng ta không thể cứ đứng đây chờ mãi được chứ?"
"Năm người đó một khắc không đến, ba quân tướng sĩ sẽ ở đây chờ thêm một khắc.
Một canh giờ không đến, chúng ta sẽ chờ trên một canh giờ.
Nếu hắn một ngày không đến, chúng ta sẽ chờ thêm một ngày." Lữ Bố nhảy xuống ngựa, cắm cây Phương Thiên Họa Kích xuống đất, nhìn về phía ba quân tướng sĩ: "Chư vị cứ yên tâm, Bổn tướng quân sẽ cùng chư vị chờ!"
Nói xong, Lữ Bố nhắm mắt, đứng yên chờ đợi.
Tiếng ồn ào trong quân dần nhỏ lại.
Cao Thuận và Hoa Hùng thấy vậy cũng lần lượt xuống ngựa đứng phía sau Lữ Bố.
Chỉ còn Hồ Chẩn là đứng không xong cũng không phải không đứng.
Cuối cùng hắn vẫn xuống khỏi lưng ngựa.
Nhìn cảnh này, Hồ Chẩn cảm thấy mình có lẽ đã làm quá rồi.
Lẽ nào Lữ Bố không nhìn ra chuyện gì đang xảy ra sao? Mấy người kia cố ý không đến, chẳng lẽ hắn thực sự tin những lời lúc nãy của mình?
Hồ Chẩn muốn nói gì đó, nhưng thấy Lữ Bố không có vẻ gì là muốn nói chuyện.
Hắn cũng không muốn bị ăn đòn, sau một hồi suy nghĩ, Hồ Chẩn thấy Lữ Bố không chú ý tới mình bèn gọi một tên thân vệ lại thì thầm vài câu.
Tên thân vệ nhanh chóng trở về thành.
Hồ Chẩn thì một mặt mất tập trung đứng bên Lữ Bố.
Luôn cảm thấy hơi khó chịu, nhưng khó chịu chỗ nào lại không nói ra được, tựa như bất giác, thế cuộc đã bị Lữ Bố nắm giữ.
Rất nhanh, tên thân vệ về tới đơn vị.
Chẳng bao lâu, giáo úy dẫn quân tư mã và ba tên quân hầu quay lại.
Bọn chúng cũng không thèm để ý tới Lữ Bố, xin lỗi Hồ Chẩn một tiếng rồi muốn trở về đơn vị.
"Bắt!" Lữ Bố đang nhắm mắt bỗng mở to mắt, quát một tiếng lớn làm mọi người hết hồn.
"Rõ!" Thành Phương phản ứng nhanh nhất, dẫn thân vệ xông lên tóm lấy năm người, không nói lời nào liền bắt chúng.
"Các ngươi làm gì!?" Tên giáo úy giận dữ, muốn giãy ra nhưng phát hiện Thành Phương sức lực vô cùng lớn.
Mình là một giáo úy đường đường mà còn không thoát được một đội trưởng ràng buộc.
Điều này khiến sắc mặt hắn càng khó coi.
"Lữ Bố, ý gì đây!?" Hồ Chẩn giận dữ hỏi.
"Ý gì?" Lữ Bố nhìn về phía Hồ Chẩn: "Tướng quân cũng là người lăn lộn trên chiến trường đã lâu, tội làm hỏng quân cơ là tội gì? Cao Thuận, ngươi nói cho hắn biết!"
"Làm hỏng quân cơ, luận tội đáng chém!" Cao Thuận bước lên trước, cất cao giọng nói.
"Năm người này coi thường kỷ luật quân đội, bắt ba quân chờ đợi, làm hỏng chiến cơ!" Lữ Bố nhìn năm người: "Bọn ngươi có biết tội không?"
"Mạt tướng biết tội, cầu tướng quân tha mạng!" Tên giáo úy vội vàng nói.
"Nếu biết tội, Thành Phương!" Lữ Bố lạnh nhạt nói.
"Mạt tướng có mặt!"
"Lập tức xử quyết!" Lữ Bố ở trong thế giới mô phỏng đánh cả đời chiến đấu, nửa đời sau đều ở điều quân.
Dù càng về sau số lần càng ít, đó vẫn là chiều hướng phát triển không phải sức người xoay chuyển được.
Làm sao để tạo uy tín trong quân đội, Lữ Bố rất rõ.
Động thái của Hồ Chẩn không gì khác hơn là muốn phá hủy uy tín của Lữ Bố, nhưng đồng thời cũng là dâng con dao vào tay Lữ Bố.
Chỉ cần Lữ Bố tàn nhẫn đủ quyết tâm là có thể mượn cơ hội này để đè bẹp ba quân.
"Rõ!" Thành Phương đáp một tiếng, lập tức sai người đè năm người xuống đất.
"Tướng quân, cứu mạng!" Năm người kinh hãi.
Không ngờ Lữ Bố lại dám nói giết là giết.
Nên biết, quân Tây Lương là quân chính quy của Đổng Trác, tự nhận là cao hơn quân Tịnh Châu, quân Lạc Dương một bậc.
Lữ Bố dù được sủng ái cũng chỉ là tướng lĩnh quân Tịnh Châu, sao dám tự tiện giết tướng Tây Lương?
Có một điểm Hồ Chẩn nói không sai, quân Tây Lương không coi trọng quân kỷ cho lắm, phần lớn vẫn là dựa vào năng lực của tướng lĩnh.
Tướng lĩnh muốn đánh trận phải mua chuộc các tướng dưới trướng, mua chuộc không được thì đó là do ngươi vô năng.
Rất ít ai như Lữ Bố mà trực tiếp giết người, cũng bởi vậy, sức chấn nhiếp càng lớn hơn.
"Ngăn bọn chúng lại!" Hồ Chẩn giận dữ quát, các tướng sĩ Tây Lương xung quanh rục rịch nhích về phía trước.
Hiển nhiên không mấy ai muốn cứu.
Dù là bộ hạ của mấy người này cũng thế.
Suy cho cùng chính năm người này làm họ đứng đây lâu như vậy.
Trong lòng đã sớm sinh oán khí.
"Phập phập phập ~"
Thành Phương cũng không hề nương tay.
Ra lệnh một tiếng rồi vung tay chém xuống, năm cái đầu người rơi xuống đất lăn lóc.
Hồ Chẩn quay lại, căm tức nhìn Lữ Bố.
Hắn không ngờ mình cố gắng vì giữ thể diện cho Lữ Bố mà gọi người quay về lại hóa ra là đẩy bọn họ lên đài xử chém.
Việc này khiến Hồ Chẩn hận Lữ Bố đến cực điểm, nhưng giờ phút này hắn cũng đã hiểu, Lữ Bố đã nhân cơ hội này một lần thu phục nhân tâm, kể cả các tướng sĩ dưới trướng hắn, cũng không dám tùy ý chống đối Lữ Bố.
Nếu hắn lúc này trở mặt với Lữ Bố thì người chịu thiệt thòi vẫn là hắn.
Cuối cùng, Hồ Chẩn đành lựa chọn im lặng.
"Xuất phát!" Lữ Bố không ngờ Hồ Chẩn lại có thể nhịn được, xem ra hắn đánh giá cao đối phương hơn rồi, lập tức xoay người lên ngựa, ra lệnh một tiếng.
Năm ngàn tướng sĩ tiến về phía thành cao...