Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh
Hội Thuyết Thoại Đích Hồ Tử
Truyện Huyền HuyễnSảng VănTruyện Hệ thống
Cách nhanh nhất để lôi kéo lòng người, thực ra chính là ban phát tiền bạc, trong quân, các tướng sĩ nghe ngươi nói lý tưởng suông thì không bằng tiền lương được trả đủ và đúng hạn.
Điều quan trọng nhất là Lữ Bố không phải kẻ chỉ giỏi nói những lời hoa mỹ, phù hợp tâm lý để mua lòng người, hắn ra chiến trường cần sự liều mạng của những tướng sĩ này, đương nhiên không thể để bọn họ mặc áo giáp rách nát, cầm vũ khí cũ kỹ để theo hắn xông pha chiến đấu được.
Và thực tế cũng đúng như Lữ Bố dự đoán, khi hắn dẫn theo cận vệ chở từng xe chiến giáp, vũ khí mới về doanh trại để các tướng sĩ thay đổi, các tướng sĩ bắc quân vốn bị bỏ bê hơn một năm nay dù không nói lời nào biểu đạt, nhưng sĩ khí toàn quân rõ ràng đã tăng cao đáng kể.
Đây chính là điều mà Lữ Bố muốn.
Ngay đêm đó, Lữ Bố lại cho người ăn uống no say, ngày kế năm canh lên đường chạy đến Thành Cao không hề chậm trễ.
Một bên khác, tại Huỳnh Dương.
Dưới trời mưa phùn lất phất, Viên Thiệu đứng trên đầu tường ngóng về hướng Thành Cao, tự nhiên là không thể nhìn thấy.
Cuộc chiến liên minh chư hầu đánh hơn một năm, nhưng đa phần đều kết thúc bằng thất bại.
Thực tế kết quả này cũng không khó lý giải, liên minh chư hầu người đông thế mạnh, nhưng ngoài quân Trường Sa của Tôn Kiên và quân U Châu của Công Tôn Toản ra thì hầu hết đều là tân binh, thực lực không đồng đều, làm sao có thể địch nổi hổ lang chi sĩ dưới trướng Đổng Trác?
Nhưng đạo lý là như vậy, nếu cuối cùng liên quân đều không có chiến tích gì thì vị minh chủ này của hắn không khỏi mất mặt, hôm qua còn truyền đến tin Tôn Kiên bị bại ở Dương Nhân, ngay cả đạo quân giỏi nhất còn thất bại, trông mong vào đám người cả ngày chỉ biết uống rượu ăn chơi này thì hiển nhiên là không thực tế.
Sớm biết kết quả như thế này, ngày đó không nên nhận chức minh chủ này, cứ để Viên Thuật đi làm thì hơn.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, binh lính không ngăn cản.
Viên Thiệu quay đầu lại liếc mắt, thì ra là Tào Tháo, miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Thời tiết thế này, Mạnh Đức sao lại có hứng thú ra ngoài đây?"
"Mọi người đều đang uống rượu, lớn tiếng chỉ trích Đổng Trác, nghe mà thấy phiền muộn, đi ra ngoài hóng gió một chút." Tào Tháo xiêu vẹo dựa vào một bên tường chắn mái, không có chút dáng vẻ nào cả, khiến Viên Thiệu thầm lắc đầu, đều là chư hầu một phương cả, cũng không chú ý đến uy nghiêm, sau này khó thành đại sự!
"Sao? Mạnh Đức cho rằng chỉ trích Đổng Trác là không đúng sao?" Viên Thiệu cười nhạt hỏi.
"Nhưng ít ra cũng phải nói chút gì có ích chứ, cứ vừa uống rượu vừa ra sức mắng chửi, lẽ nào có thể mắng chết được Đổng Trác?" Tào Tháo có chút bất lực dựa vào tường chắn mái: "Một đám danh sĩ, bản lĩnh đều nằm ngoài miệng."
Viên Thiệu nghe vậy muốn quát lớn, nhưng nghĩ lại thấy lời đó cũng không phải là không có lý, tình cảnh liên quân trước mắt có chút khó xử, nhất định không thể cứ vậy mà rút lui, nếu không sẽ thành trò cười, nhưng nếu không lùi, Thành Cao kiên cố, liên quân công đánh mấy lần đều không thể lọt vào trong.
Hà Nội và ải Y Khuyết cũng đều báo bại, không những không có chút tiến triển nào mà còn làm bạn tốt Vương Khuông bỏ mạng.
Phía Tôn Kiên chỉ toàn báo bại trận, không biết cụ thể tình hình trận chiến ra sao, cũng làm cho lòng người lo lắng, có lẽ phải hai ngày nữa chiến báo tỉ mỉ mới về được.
"Mạnh Đức có phương pháp phá địch không?" Viên Thiệu thở dài, nhìn Tào Tháo.
Tên này tuy rằng không đoan chính nhưng nhiều lúc có một bụng mưu ma chước quỷ, lại khá hiệu quả.
"Chỉ có thể mạnh mẽ tấn công, Thành Cao nhất định phải chiếm được, nếu không lần liên minh này của chúng ta đều thành trò cười!" Tào Tháo lắc đầu, vẻ mặt kiên định nói, cho dù có phải liều mạng, cũng phải chiếm lấy Thành Cao.
Nếu không thì lần liên minh thảo phạt Đổng Trác này sẽ trở thành trò cười, hơn nữa liên minh vốn không có tính pháp lý, việc hiệu triệu chư hầu cũng là dùng chiếu thư giả.
Nếu không có chiến tích mà đã rút lui thì đối với Đổng Trác mà nói, đó chính là dẹp loạn, những chư hầu tham chiến hôm nay, không ít thì nhiều, đều có thể bị chụp mũ phản tặc.
"Ta làm sao không biết, chỉ là mọi người giậm chân tại chỗ, lẫn nhau đùn đẩy, không chịu liều mạng, Mạnh Đức có kế sách gì không?" Viên Thiệu nhìn hai bên một chút, bắt chước Tào Tháo nằm bò lên tường chắn mái, đừng nói, tư thế này tuy không đẹp mắt nhưng rất thoải mái.
Chư hầu đều không muốn tổn thất binh lực của mình, lúc lâm trận thì lại không chịu liều mạng, trận này thật khó đánh.
"Chẳng phải nghe nói trọng thưởng ắt có tử sĩ sao?" Tào Tháo cười nói.
"Ý của Mạnh Đức là..." Viên Thiệu trong lòng hơi động, đang muốn hỏi dò thì đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ xa.
Gần như là theo bản năng, Viên Thiệu nhanh chóng đứng thẳng người, chỉnh lại y quan, quay đầu nhìn lại thì thấy một tên tướng sĩ thủ thành đang chạy về phía này.
"Chuyện gì?" Viên Thiệu khôi phục vẻ uy nghiêm, hỏi.
"Minh chủ, có tàn quân Giang Đông trở về thành, muốn gặp minh chủ." Tướng sĩ cúi người nói.
"Ồ?" Viên Thiệu và Tào Tháo liếc nhìn nhau, chỉ biết Tôn Kiên thất bại, nhưng làm sao bại, đám bại quân trốn về kia lại không thể nói rõ được nguyên nhân, có người nói Tôn Kiên đã chạy trốn, có người lại nói Tôn Kiên đã chết, mỗi người một kiểu.
Lúc này, một thành viên tích cực nhất cũng là dũng mãnh nhất trong liên minh này bị trảm tướng, Viên Thiệu và Tào Tháo đương nhiên là không mong Tôn Kiên chết trận.
"Mau mời vào phòng nghị sự!" Viên Thiệu vội nói.
"Vâng!"
Tướng sĩ nhanh chóng rời đi, Viên Thiệu và Tào Tháo cũng nhanh chóng xuống tường thành, đi về phía nha thự ở Huỳnh Dương.
Hai người trở lại nha thự thì tàn quân Tôn gia đã đến, chính là Tôn Sách, trưởng tử của Tôn Kiên và Hoàng Cái.
Lần này Tôn Sách không có theo cha ra trận, không muốn từ biệt Cánh Thành mà thành vĩnh biệt.
Hoàng Cái đã kể lại sự tình lúc Dương Nhân tụ chiến cho các chư hầu nghe, đầu tiên là thông qua Triệu Sầm để Triệu Sầm xúi giục Hồ Chẩn công doanh vào ban đêm, Tôn Kiên dẫn quân mai phục.
Bước đi này vốn dĩ cũng thành, quân Tây Lương bị đánh tan tác, ai ngờ giữa đường Lữ Bố đột nhiên xông ra, quân số tuy không nhiều nhưng cực kỳ dũng mãnh, Giang Đông quân không kịp phòng bị nên đại loạn.
Lữ Bố lại càng chém liên tục Hàn Đương, Trình Phổ hai tướng trong đám loạn quân, cuối cùng còn chém giết Tôn Kiên.
Nói đến cái chết của phụ thân, Tôn Sách vẫn không nhịn được mà khóc nức nở, khiến đám chư hầu bên trong nghe được cũng không khỏi cảm thấy đau lòng, ngày xưa khi uống máu ăn thề, Tôn Kiên khí thế hăng hái cỡ nào, không ngờ hôm nay người và người đã cách xa nhau như trời với đất.
"Hiền chất đừng khóc, lần này chúng ta tập hợp ở đây, chính là để công phá Thành Cao, đến lúc đó nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Văn Đài." Viên Thiệu trầm giọng nói, không ngờ Tôn Kiên lại thật sự chết trận, điều này không chỉ khiến Viên Thiệu khiếp sợ mà các chư hầu cũng kinh hãi.
Thực ra nếu ra chiến trường, sinh tử các an thiên mệnh, nhưng dù sao Tôn Kiên cũng là một trong những chư hầu của liên minh, xét trên danh nghĩa thì đều là đồng cấp, bây giờ lại bị Lữ Bố giết chết, ít nhiều cũng khiến người khác sinh ra sự cảm thông.
Lữ Bố tự nhiên liền biến thành ác tặc.
"Minh chủ, tiểu tướng xin làm tiên phong, thề giết Lữ Bố." Tôn Sách quỳ một chân xuống đất, hướng Viên Thiệu làm lễ.
Thực ra Lữ Bố chỉ là thứ yếu, điều quan trọng nhất vẫn là Đổng Trác.
Có điều thấy Tôn Sách bộ dạng như vậy, lại nghĩ đến chuyện hắn vừa mất cha, tự nhiên không ai truy cứu chuyện này.
Trong mắt thiếu niên, Lữ Bố giết cha rõ ràng đáng chết hơn Đổng Trác rất nhiều.
"Cũng tốt." Viên Thiệu nhìn Tôn Sách một lát, nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Vừa vặn tàn quân của Văn Đài không có ai chỉ huy, vậy để hai ngươi chỉ huy!"
"Đa tạ minh chủ!" Tôn Sách và Hoàng Cái vội vàng bái lạy, tỏ ý cảm ơn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play