Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh
Hội Thuyết Thoại Đích Hồ Tử
Truyện Huyền HuyễnSảng VănTruyện Hệ thống
Tiếng ngâm khẽ mềm mại kéo dài đến đêm khuya mới dần dần tắt lịm, cái cảm giác lâu rồi không gặp khiến người ta mê luyến, hệt như một lần nữa trở về cái thuở ban đầu mới quen nhau, không giống là, cô thiếu nữ xanh xao năm nào giờ đây lại có thêm mấy phần quyến rũ của người con gái, khiến người càng thêm say đắm.
Trong lòng người vợ đã ngủ say, Lữ Bố thì không tài nào chợp mắt, sau khi tạm biệt vợ con, thỏa mãn cái nỗi nhớ nhung lâu ngày kia, hắn lại bắt đầu nhớ về tất cả những gì đã trải qua trong cuộc mô phỏng, hắn không phải kẻ cam chịu thất bại, dù ở thế giới kia hắn chỉ là một người bình thường, nhưng hắn không nghĩ mình bình thường, cho dù có là thường dân đi chăng nữa, cũng không đáng phải cùng một Lý Chính đồng quy vu tận.
Ngắm nhìn người đẹp trong lòng, Lữ Bố khe khẽ nép vào chăn, khẽ suy nghĩ, những thông tin quen thuộc lần thứ hai hình thành ảo ảnh hiện lên trong đầu hắn.
"Chúc mừng người chơi đã kết nối thành công với Quang Não, ngài có thể lựa chọn thế giới mô phỏng nhân sinh mới, cũng có thể chọn quay lại thế giới mô phỏng nhân sinh đã qua, xin hãy lựa chọn."
Đương nhiên là cái đã qua rồi, mối thù với Lý Chính vẫn quanh quẩn trong lòng Lữ Bố, lần trước giết thì hả dạ đấy, nhưng cũng hại chết người nhà hắn, cái kết cục đồng quy vu tận ấy, Lữ Bố không chấp nhận, hắn muốn làm lại một lần nữa.
Đương nhiên, trong thâm tâm, bởi vì khi đó cũng không biết thế giới mô phỏng này chỉ là một thế giới ảo, cho nên Lữ Bố cực kỳ quyến luyến cái gia đình ấy.
"Ngài có 28 điểm mô phỏng nhân sinh, những điểm này, ngài có thể dùng để chọn một thân phận không tệ, hoặc cũng có thể dùng để đổi lấy một vài thiên phú hay kỹ năng, chỉ cần cuộc đời của ngài đủ đặc sắc, thiên phú và kỹ năng của bản thân có thể trở thành phần thưởng vĩnh viễn và biến thành năng lực ở thế giới thực khi ngài quay về."
Lữ Bố hơi kinh ngạc, hóa ra điểm mô phỏng nhân sinh còn có tác dụng này, lập tức hắn thử xem, thân là một người có thiên phú dị bẩm mà phải đi trải nghiệm một cuộc đời bình thường, cái cảm giác ấy thật uất ức.
Theo ý nghĩ của Lữ Bố, thông tin trong đầu hắn thay đổi, ở phần thân phận và năng lực thiên phú, Lữ Bố trước tiên xem thiên phú.
Đã gặp là không quên: Nhìn qua bất kỳ văn tự, hình vẽ hay mọi vật chất hữu hình nào đều có thể nhớ mãi không quên, cần 5000 điểm mô phỏng nhân sinh.
Siêu cấp học tập: Học bất kỳ tài nghệ nào cũng có thể học được trong thời gian cực ngắn, cần 5000 điểm mô phỏng nhân sinh.
Siêu cấp thể phách: Cơ thể có khả năng tự hồi phục cực mạnh, bất kỳ vết thương nào không đủ trí mạng đều có thể hồi phục nhanh gấp mười lần so với người thường, có sức chịu đựng và sức hồi phục mạnh hơn người bình thường, cần 4500 điểm mô phỏng nhân sinh.
Siêu cấp sức mạnh: Trời sinh thần lực, sở hữu thiên phú này, tốc độ tăng trưởng sức mạnh của ngươi sẽ vượt xa người thường, những sức mạnh người thường phải khổ luyện mới có được, ngươi chỉ cần thoáng luyện tập là có ngay, hơn nữa còn kéo dài không suy yếu, cần 4000 điểm mô phỏng nhân sinh.
Siêu cấp nhanh nhẹn: Ngươi sở hữu khả năng phản ứng và tốc độ vượt xa người thường, cần 3500 điểm mô phỏng nhân sinh.
Siêu cấp sinh sản lực...
Lữ Bố cau mày, có vài thiên phú miêu tả rất giống với bản thân hắn, nhưng hiển nhiên, hai mươi tám điểm mô phỏng nhân sinh không mua nổi những thiên phú kia, hắn kiên nhẫn kéo xuống nhìn thấy những thứ thấp nhất, cuối cùng cũng tìm thấy thiên phú mà mình mua được:
Nhãn cầu lồi: Có được thiên phú này, ngài sẽ sở hữu đôi mắt lồi ra, trở thành kẻ nổi bật nhất giữa đám đông, cần 25 điểm mô phỏng nhân sinh.
Miệng rộng: Có được thiên phú này, ngài sẽ có cái miệng nuốt vừa nắm đấm của mình, cần 25 điểm mô phỏng nhân sinh.
Sinh sôi: Có được thiên phú này, ngài sẽ có bộ lông rậm rạp, cần 25 điểm mô phỏng nhân sinh.
Nhìn mấy cái thiên phú kỳ quái này, Lữ Bố muốn dụi mắt, có ích gì chứ?
Rõ ràng là hai mươi tám điểm thiên phú, cũng không thể giúp được gì cho mình, chỉ khiến mình trở thành... kẻ dị dạng.
Nghĩ đến việc mình sẽ có đôi mắt như mắt cóc, hoặc há mồm liền nuốt trọn một cái nắm đấm, chỉ cần nghĩ thôi Lữ Bố đã thấy không thoải mái.
Thân phận, có lẽ có thể khá hơn một chút.
Lữ Bố mở phần thân phận, cái đầu tiên đập vào mắt là thiên tử: 100.
000 điểm mô phỏng nhân sinh.
Sau khi vấp phải sai lầm ở thiên phú, lần này Lữ Bố không xem từ trên xuống nữa, mà trực tiếp xem cái cuối cùng.
Hơn hai mươi cái thân phận, trên căn bản đều là dân lưu vong hoặc tàn tật, còn không bằng xuất thân của hắn ban đầu, hơn nữa lại có ai bỏ tiền ra mua một thân phận tàn tật cơ chứ?
Lữ Bố tìm thấy Lý Chính ở khu vực một trăm, mà cái gia đình có vài mẫu đất cằn cỗi như nhà bọn họ lại cần tận năm mươi điểm mô phỏng nhân sinh.
Muốn có thêm nhiều điểm mô phỏng nhân sinh hơn nữa, Lữ Bố không có hứng thú với thân phận, dù sao đó chỉ là một thế giới như giấc mơ, có thân phận cao để làm gì chứ? Nhưng mấy thiên phú kia Lữ Bố muốn thử, cho nên hắn phải kiếm đủ ít nhất năm nghìn điểm mô phỏng trước đã.
Từ bỏ lựa chọn thiên phú và thân phận, Lữ Bố giống như lần trước, hòa vào thế giới này với trạng thái linh hồn, lần thứ hai trải qua quá trình từ trong bụng mẹ đến thế giới này, trước mắt mờ mịt Lữ Bố đã không còn sợ hãi, hắn biết, trẻ con vừa ra đời sẽ không nhìn thấy gì cả, sau một thời gian mới được thôi, còn nguyên nhân thì Lữ Bố lười suy nghĩ.
Uống sữa mẹ, Lữ Bố trong đầu lại đang nghĩ về tương lai, làm sao để sống tốt hơn ở thế giới này, rồi sau đó lấy thêm điểm mô phỏng nhân sinh?
Khác với lần trước, vì đã biết đây chỉ là một thế giới ảo, không hề chân thật, nên lần này Lữ Bố luôn cảm thấy mình có chút không hợp với thế giới này, ngoại trừ người nhà ra, nhìn ai cũng có một cảm giác coi thường, vẫn như lần trước khi còn nhỏ tuổi đã bộc lộ thiên phú đọc sách biết chữ, mang tiếng là thần đồng, để bảo vệ muội muội yêu dấu, sáu tuổi Lữ Bố đã bắt đầu giúp việc nhà nông, nhờ có kinh nghiệm lần trước, lần này hắn làm việc nhà nông rất thành thạo, biết nhìn thời tiết, có thể đoán chiều gió, thỉnh thoảng sẽ lén lút dùng bẫy bắt chút thú rừng, có điều có kinh nghiệm từ lần trước, đời này, hắn học được cách giấu mình.
"A Bố này, con mà biết bắt mấy con thú hoang này, mai bắt mấy con mang đến nhà Lý Chính đi." Năm mười hai tuổi, nhờ vào việc Lữ Bố săn bắt thú rừng chia sẻ bớt công việc đồng áng, cuộc sống nhà Lữ Bố cũng khấm khá hơn, nhưng do Lữ Bố giấu giếm quá kỹ, thỉnh thoảng người ta có nhìn thấy hắn săn được thú cũng chỉ ghen tị với cái số may của hắn, chứ không có đố kị như lần trước, nhưng đến năm này, Lữ phụ vào một buổi tối nọ vẫn nhắc đến chuyện này với Lữ Bố.
"Vì sao!?" Lữ Bố không hiểu trợn to hai mắt, lần trước là do hắn quá lộ liễu, lần này hắn đã đủ kín kẽ, dựa vào cái gì mà hắn bắt được thú phải mang đi nhà Lý Chính chứ? Cái lý gì vậy?
"Trên đời có tường nào mà không có gió? Trong nhà muốn có ngày tốt thì mỗi lần con bắt được con mồi đều nhớ mang cho nhà Lý Chính một phần, nghe lời cha, sẽ có chuyện tốt." Lữ phụ cười nói.
Ta ngược lại muốn xem xem chuyện tốt gì!
Trong lòng Lữ Bố không cam tâm, nhưng lần này, hắn xem nơi này như một giấc mơ, hơn nữa còn đến với mục đích báo thù, nên hắn không ngại nghe theo lời Lữ phụ làm, hắn cũng tò mò muốn biết làm như vậy thì có lợi hay có kết quả như thế nào!