Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh
Hội Thuyết Thoại Đích Hồ Tử
Truyện Huyền HuyễnSảng VănTruyện Hệ thống
Khi Lữ Bố đến phủ thừa tướng, Đổng Trác đích thân dẫn người ra đón, coi như là dành cho Lữ Bố sự tiếp đón cực kỳ long trọng.
"Sao dám làm tướng quốc phải thân nghênh đón vậy?" Lữ Bố thấy vậy vội vã thi lễ nói.
"Phụng Tiên quả nhiên là bậc thượng tướng vô song!" Đổng Trác tiến lên nắm tay Lữ Bố, tỏ vẻ thân mật: "Lão phu có được Phụng Tiên, thì sợ gì đám chuột nhắt Quan Đông kia chứ!"
"Tướng quốc quá khen, Bố không dám nhận." Lữ Bố trong lòng vui mừng, có điều trên mặt vẫn chối từ, khiến người ta khiêng thi thể Tôn Kiên đến, quay về Đổng Trác nói: "Đây là thi thể của Tôn Kiên, người này tuy là đối địch, nhưng cũng là một anh hùng trọng tình trọng nghĩa, Bố không đành lòng chia xác, nên chưa từng bêu đầu."
"Đây chính là anh hùng tiếc anh hùng a!" Đổng Trác lúc này mới nhìn thi thể trên đất, thở dài: "Nếu Tôn Kiên chịu sớm quy hàng, sao đến mức có kết cục này?"
Đối với Tôn Kiên, Đổng Trác thực sự vẫn có ý chiêu hàng, năm xưa ở dưới trướng Trương Ôn cùng nhau thảo phạt bọn giặc biên cương, Hàn Toại, Tôn Kiên đã thể hiện ra tài năng quân sự không tầm thường, đáng tiếc Tôn Kiên rõ ràng xem thường Đổng Trác, dù cho bây giờ Đổng Trác là tướng quốc cao quý, Tôn Kiên cũng không muốn quy thuận, ngược lại thành tiên phong của chư hầu Quan Đông, đi tính toán công trạng.
Có điều bị Lữ Bố chém giết xong, Đổng Trác liền không quá coi trọng nữa, tuy nói danh tiếng của mãnh hổ Giang Đông rất lớn, nhưng trước đó đã thua dưới tay Từ Vinh, vậy ít nhất còn giữ được mạng, lần này gặp Lữ Bố, tuy rằng không biết cụ thể đánh thế nào, nhưng rõ ràng là bị Lữ Bố lấy ít thắng nhiều, trực tiếp bị chém, yêu thích vũ dũng của Lữ Bố đồng thời, đối với Tôn Kiên này cũng không khỏi xem nhẹ đi vài phần.
"Nào, Phụng Tiên, theo lão phu vào trong, lần này làm sao đánh giết mãnh hổ Giang Đông kia, ngươi có thể kể lại chi tiết cho ta nghe." Đổng Trác nắm tay Lữ Bố, vừa cười vừa đi về phía trong phủ.
Lần này Lữ Bố đến, ngoài việc xem Hồ Chẩn tố tội ra sao, cũng là đến tỏ rõ lòng dạ, lập tức cũng không chối từ, bảo Hoa Hùng đuổi theo, đến bên cạnh Đổng Trác ngồi vào chỗ của mình, Lữ Bố mới để Hoa Hùng kể lại chi tiết chuyện Hồ Chẩn bị Tôn Kiên đánh bại, dù sao một đoạn này hắn thực sự không tham gia.
Hoa Hùng kể rõ đầu đuôi sự tình, Hồ Chẩn tham công liều lĩnh cố nhiên không đúng, nhưng Tôn Kiên rõ ràng là đã có mai phục, trong thời gian ngắn như vậy, lại có ải hùng cứ hiểm trở, Tôn Kiên không thể biết hướng đi của ải Y Khuyết, mà sau này cũng xác thực điều tra rõ là Triệu Sầm thông đồng với Tôn Kiên, điều này làm cho Đổng Trác khá nổi giận, liền ra lệnh chém đầu cả nhà Triệu Sầm.
Lữ Bố và Hoa Hùng đối với chuyện này cũng không có dị nghị, nếu đã chọn phản bội, vậy sẽ phải gánh chịu nguy hiểm tương ứng, thực ra Triệu Sầm cũng chưa chắc hoàn toàn phản chiến, càng nhiều khả năng chỉ là cho mình tìm đường lui, bằng không trực tiếp mở ải thả đại quân chư hầu vào há không phải càng dễ dàng hơn sao?
Có điều bây giờ nói những điều này cũng không có ý nghĩa, bây giờ quân Tây Lương nguyên nhân chính là do việc dời đô mà lòng quân bất ổn, giờ Lữ Bố lấy ít thắng nhiều đại phá Tôn Kiên đủ để cổ vũ quân tâm, lại thêm Triệu Sầm bị tế cờ để răn đe khiến người sợ hãi, lẽ ra có thể ổn định phần nào thế cuộc, hiện nay nhân khẩu Hà Lạc đã cơ bản dời vào Quan Trung, nơi này chỉ có thành Lạc Dương bên trong còn một chút gia quyến các tướng lĩnh ở lại, dù sao Đổng Trác cũng không có dự định dễ dàng nhường Hà Lạc, chỉ là lo lắng ba phủ bất ổn, mới đem thiên tử đặt ở Trường An, đồng thời phái cả tâm phúc của mình đến Trường An để ổn định hậu phương.
Đương nhiên, từ phủ thừa tướng sau khi đi ra, những điều này không còn liên quan gì đến Lữ Bố nữa, phong thưởng của hắn cũng sẽ đến thôi, còn sau đó thế nào, vậy thì không phải chuyện Lữ Bố muốn bận tâm, chí ít hiện nay mà nói, Lữ Bố đối với tương lai của mình thực sự không có kế hoạch gì quá rõ ràng, làm việc toàn bằng lòng mình, sẽ lạnh lùng chém đầu những người không liên quan, cũng sẽ nhìn những bóng người co ro trong góc tường vì đói lạnh mà lòng sinh thương hại.
"Phu quân xuất chinh lần này, có từng gặp nguy hiểm không?" Về đến nhà, Nghiêm thị đã nấu xong canh và bưng cho Lữ Bố, vốn dĩ tối nay Đổng Trác muốn mở tiệc yến, nhưng sau đó triều đình có việc triệu tập, Đổng Trác suốt đêm vào hoàng cung, việc mời tiệc cũng thôi, Lữ Bố cũng quay trở lại, chỉ là không ngờ dù đã nói tối nay có khả năng không về, thê tử vẫn chờ đợi mình, còn nấu canh.
"Không tính là gì, ta có Xích Thố, lại có họa kích trong tay, người nào dưới gầm trời có thể làm ta bị thương?" Lữ Bố ngẩng đầu, ngạo nghễ nói.
Nghiêm thị khẽ cười, nàng có vài phần đặc điểm của người Hồ, khi cười mỉm hai bên khóe miệng dưới sẽ lộ ra hai má lúm đồng tiền nhạt, giống như Lữ Bố ném vào trong đám người có thể nhận ra ngay vậy, Nghiêm thị cũng là người thuộc kiểu đặt trong đám người vẫn có thể dễ dàng bị nhận ra là mỹ nhân, không kinh diễm, nhưng càng nhìn càng thấy đẹp, phu thê kết hôn cũng đã nhanh mười năm, bây giờ con gái cũng đã bảy tuổi, khóe mắt của mỹ nhân ngày xưa cũng đã có thêm vài nếp nhăn, không còn phong nhã như năm nào, nhưng lần này trở về, khi nhìn thê tử, sự nhung nhớ nhàn nhạt kia không mãnh liệt, nhưng dường như sợi tơ tằm quấn quanh trong lòng, vốn là trái tim sắt đá dường như cũng hóa mềm.
"Dù phu quân lợi hại đến đâu, cũng chỉ là thân thể máu thịt, chinh chiến nơi sa trường, đao kiếm không có mắt, thiếp thân vốn không nên quản những chuyện này, nhưng phu quân thỉnh thoảng cũng nên nghĩ lại, nếu phu quân có sai lầm, mẹ con ta phải làm sao?" Nghiêm thị thở dài một tiếng nói.
Trước đây Lữ Bố rất phiền những lời nói vô vị này, nhưng hôm nay, nhìn thê tử bận rộn dưới ánh nến, Lữ Bố yên lặng đặt bát canh xuống, đi đến phía sau nàng, ôm lấy bảo vệ nàng.
"Phu quân đây là làm gì?" Nghiêm thị giật mình, có chút không hiểu nhìn Lữ Bố.
"Phu nhân, vi phu nhớ nàng." Lữ Bố cảm nhận thân thể mềm mại của thê tử, hắn thật sự rất muốn nàng, hơn mười năm sau khi không gặp, hắn phát hiện người thê tử vốn đã có chút lờ mờ, thực ra vẫn cắm rễ trong lòng mình, cái gọi là thế giới mô phỏng kia, mỗi khi đêm khuya vắng lặng, Lữ Bố nghĩ đến nhiều nhất chính là thê tử của mình, sau đó mới là con gái, hai người họ đã vô tình chiếm hơn nửa trái tim hắn.
"Phu quân~" Giọng Nghiêm thị có chút run rẩy, từ khi xác định nàng không thể tái sinh con nữa, Lữ Bố đã rất nhiều năm chưa từng dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với nàng, bây giờ gặp lại Lữ Bố ôn nhu như thế, Nghiêm thị đột nhiên cảm thấy khóe mắt cay cay, yên lặng dựa người vào Lữ Bố, dường như muốn đem thân thể triệt để hòa vào thân thể của hắn...

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play