6

Tôi đặt hộp bánh quy trước mặt Mặc Nghiễn Chiêu, hắn nhướn mày, ánh mắt đầy hứng thú nhìn tôi:

“Cô làm đấy à?”

Tôi lạnh nhạt cười thầm trong lòng, rồi bất ngờ phịch một tiếng quỳ sụp xuống đất, ôm chặt lấy chân hắn.

“Ngài Mặc! Có một tên đầu bếp tên là Simon cứ quấy rối tôi suốt ngày. Bây giờ còn ép tôi dụ ngài ăn bánh hắn làm nữa. Huhu…”

“Tôi nghi ngờ trong bánh có độc, hắn muốn đổ tội cho tôi! Ngài phải làm chủ cho tôi đấy! Huhu…”

Mặc Nghiễn Chiêu như đã quá quen với mấy trò này, đưa tay day nhẹ mi tâm, giọng trầm trầm:

“Cô đứng dậy trước đi.”

“Nếu ngài không đứng ra làm chủ cho tôi, tôi sẽ không đứng dậy!”

“Gây chuyện với ai không gây, lại đi gây chuyện với tôi? Tôi thì có sức phản kháng gì đâu. Anh không thấy việc này thật vô nghĩa à?”

“Muốn giết tôi cũng chỉ là chuyện một giây thôi, cần gì phải bày ra một vở ‘Chân Hoàn Truyện’ đầy tình tiết cung đấu này chứ? Khinh thường anh đấy!”

Mặc Nghiễn Chiêu khẽ ho một tiếng, đôi mày hơi nhíu lại:

“Được rồi, ta sẽ cho người điều tra. Sẽ không để cô bị oan uổng.”

Tôi ngước đôi mắt ngấn lệ lên, đầy vẻ mong chờ: “Thật chứ?”

“Còn giả bộ nữa hả? Cứ làm như tôi không biết anh đang thử tôi sao?”

Hắn dời ánh mắt sang chỗ khác, thản nhiên đáp: “Ừ.”

Simon bị A Vinh lôi ra ngoài, gương mặt hắn đầy vẻ không thể tin nổi, ánh mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Con đàn bà đê tiện này! Cô đã nghi ngờ tôi từ trước rồi, đúng không?”

Tôi ấm ức quay đầu nhìn Mặc Nghiễn Chiêu, giọng nhỏ nhẹ:

“Hắn mắng tôi kìa.”

Mặc Nghiễn Chiêu khẽ nhếch môi, liếc mắt ra hiệu cho A Vinh.

Ngay lập tức, A Vinh tung một cú đá mạnh vào khoeo chân Simon, khiến hắn đau đớn khuỵu xuống.

Sau đó, hắn lại lĩnh thêm vài cú đá nữa trước khi bị lôi đi.

Đến lúc này tôi mới biết, thì ra trong tòa lâu đài này còn có cả một phòng tra tấn rộng lớn như vậy.

Không gian âm u, ẩm ướt, tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.

Mặc Nghiễn Chiêu quay đầu nhìn tôi, ánh mắt hắn ánh lên chút ý cười đầy thâm sâu:

“Cô giúp tôi tìm ra một kẻ phản bội, làm tốt lắm.”

Tôi nặn ra một nụ cười giả trân đầy phép lịch sự.

A Vinh hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

Ngay lập tức, tôi vội vàng trốn sau lưng Mặc Nghiễn Chiêu, giọng nói run rẩy đầy sợ hãi:

“Anh Vinh đáng sợ quá! Tôi sợ lắm, cầu xin anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi sẽ gặp ác mộng mất… huhu…”

A Vinh tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, hơi thở dồn dập như sắp bốc khói.

“Hừ, hừ cái gì mà hừ? Tên thô lỗ này chắc chắn là kẻ muốn tôi chết nhất! Không khéo chính hắn mới là người bày ra cái trò này. Được thôi, tối nay tôi sẽ mặc nguyên một bộ đồ đỏ, treo cổ ngay trước cửa nhà hắn!”

A Vinh còn chưa kịp nói gì thêm, đã định bước tới đối chất với tôi thì Mặc Nghiễn Chiêu lạnh lùng giơ tay ngăn lại.

“A Vinh, sau này đừng xuất hiện trước mặt Thẩm Nam Viên nữa. Cô ấy nhát gan lắm.”

A Vinh không dám tin: “Lão đại, rõ ràng là cô ta…”

Mặc Nghiễn Chiêu nhướn mày, giọng điệu bình thản nhưng đầy áp lực:

“Sao? Có vấn đề gì?”

A Vinh lập tức cúi đầu, giọng nhỏ xíu: “Không… không có.”

Hắn nhìn tôi đầy căm phẫn rồi tức tối rời đi.

Mặc Nghiễn Chiêu lúc này khẽ cong khóe môi, vẻ mặt dịu dàng hơn hẳn, trong đôi mắt còn thấp thoáng ý cười.

Hôm nay, tâm trạng của hắn rõ ràng rất tốt.

“Hôm nay cô đã giúp tôi tìm ra một kẻ phản bội, cô muốn phần thưởng gì?”

Tôi hơi ngờ vực. Chẳng lẽ không phải là hắn tự biên tự diễn à?

“Thật chứ? Vậy tôi muốn viên đá sapphire trong phòng ngài. Nó rất đẹp, tôi cực kỳ thích nó!”

Tôi nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh như sao, đầy mong chờ.

Nụ cười trên môi Mặc Nghiễn Chiêu dần nhạt đi. Hắn im lặng nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm như biển đêm.

“Tôi thực sự thích viên sapphire đó. Nếu anh cho tôi, dù phải lái siêu xe hay ở biệt thự sang chảnh, tôi cũng cam lòng!”

Hắn khẽ hừ cười, nhếch môi đầy thờ ơ, sau đó điều khiển xe lăn quay lại, đưa lưng về phía tôi:

“Tự cô đi mà lấy.”

Tôi sững người mất một lúc, trái tim như đập mạnh hơn. Nhịp tim rõ ràng vang vọng trong tai tôi.

“Trời ạ, tôi yêu mất rồi.”

Thực ra tôi là một kẻ cuồng tiền, chỉ rung động trước những thứ đắt đỏ.

“Viên sapphire yêu dấu của tôi, em đây đến với anh rồi đây!”

Trong tầm mắt, tôi thấy chiếc xe lăn của hắn khựng lại một chút, sau đó lăn đi nhanh hơn hẳn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play