5
Ánh mắt của ông quản gia nhìn tôi ngày càng hiền hòa hơn.
Đi đến đâu tôi cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Có ánh mắt kinh ngạc, có ánh mắt ngưỡng mộ, có cả những ánh mắt hóng chuyện nữa...
Điều này cũng dễ hiểu thôi. Dù sao tôi cũng là người đầu tiên có thể ở bên cạnh Mặc Nghiễn Chiêu lâu đến thế.
Đừng hiểu lầm, tôi không phải chim hoàng yến trong lồng đâu.
Chỉ là một cô hầu gái bình thường, không có gì nổi bật ngoài... nhan sắc khuynh thành thôi.
Tôi cũng rất bất ngờ, tại sao đến giờ tôi vẫn có thể sống sót ở đây?
Quả nhiên, những thứ không thể giết chết tôi…
Còn không bằng giết quách tôi đi cho rồi.
Lúc xuống bếp lấy thuốc, tôi thấy một anh chàng đầu bếp vô cùng đẹp trai đang đau đớn co quắp dưới đất.
Mái tóc xoăn vàng óng, ngũ quan sắc nét như tượng điêu khắc, đôi mắt xanh thẳm như viên sapphire, toát lên vẻ bí ẩn khó tả.
Nhưng lúc này, trên người anh ta lại dính đầy bụi bẩn, bộ dạng có chút nhếch nhác, khóe mắt còn hơi đỏ, trông đến là đáng thương.
Chạm mắt nhau, tôi nhìn anh ta với vẻ mặt đầy thương cảm, dịu dàng nói:
“Anh đứng giữa đường làm gì vậy? Tránh ra một chút được không?”
Anh ta sững sờ, miệng hơi mở ra, không thốt nên lời.
Tôi chẳng thèm nhìn thêm, nhấc chân bước qua người anh ta một cách tự nhiên.
Thấy chuyện bất bình thì né sang đường khác.
Tưởng rằng đó chỉ là một tình tiết nhỏ lẻ trong ngày. Nhưng từ hôm đó trở đi, tôi gần như gặp anh ta ở khắp mọi nơi.
“Chào cô, tôi tên là Simon. Có thể làm quen một chút không?”
Anh ta mím môi, nở nụ cười có chút ngượng ngùng.
Xung quanh, những ánh mắt ghen tị gần như muốn xuyên thủng tôi.
Tôi mỉm cười ôn hòa: “Không thể.”
Biểu cảm của anh ta thoáng cứng đờ trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã lấy lại phong thái của một quý ông, tiếp tục nói với vẻ lịch thiệp:
“Không sao, tôi sẽ thể hiện thành ý để có thể làm bạn với cô.”
Kết quả là, ngày nào tôi cũng nhận được trà chiều và những món điểm tâm ngon lành.
Rất không may, tôi không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn này.
Ăn của người ta thì phải mềm lòng, thế nên tôi đồng ý ngồi nghe anh ta giãi bày nỗi lòng.
Trên chiếc ghế dài trong vườn, một con bướm bay đến, nhẹ nhàng đậu xuống lòng bàn tay của Simon.
Anh ta mỉm cười đầy dịu dàng, rồi cẩn thận thả nó bay đi.
Khoảnh khắc này vốn dĩ rất đẹp.
Nhưng khóe mắt tôi lại giật giật vài cái, trong đầu chỉ hiện lên mấy cảnh kinh điển trong phim truyền hình.
Tôi sợ cái tính “tự luyến” của Simon sẽ bộc phát bất ngờ, chẳng mấy chốc lại đuổi theo con bướm khô héo nào đó.
“Nam Viên, cô thấy tài nấu nướng của tôi thế nào?”
Tôi gật đầu: “Cũng được đấy.”
Simon khẽ cười, nhưng rồi ánh mắt cụp xuống, trông như đang khó xử, muốn nói lại thôi.
“Nhưng trong bếp, tôi bị mọi người cô lập. Họ ghen tị vì tôi được các cô gái yêu thích nên luôn bắt nạt tôi. Họ không cho tôi thể hiện bản thân, chỉ sai vặt đủ thứ việc lặt vặt. Tôi sống rất dè dặt, chỉ cần nói sai một câu thôi là họ đánh tôi ngay.”
“Tôi nghĩ chúng ta cùng cảnh ngộ. Cô ở bên cạnh ngài Mặc, người tính khí thất thường như vậy, chắc cũng cảm thấy giống tôi phải không?”
Tôi cẩn thận hồi tưởng lại.
Mặc Nghiễn Chiêu thường xuyên gọi tôi ăn cơm cùng hắn, trà chiều của hắn cũng toàn vào bụng tôi.
Tôi ngày nào cũng lượn lờ bên bờ vực tìm chết, vậy mà hắn chẳng làm gì tôi cả.
Thậm chí hôm trước tôi lỡ miệng than thở: “Cảnh bên ngoài cửa sổ đơn điệu quá, nên trồng thêm ít hoa.”
Thế mà hôm sau, hắn đã sai người trồng đầy hoa diên vĩ trong vườn.
Còn về chuyện tính khí thất thường… hình như tinh thần hắn còn ổn định hơn tôi rất nhiều.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấy có chút chột dạ.
Làm một cô hầu gái mà sướng như thế này thì đúng là hơi kỳ lạ thật.
Mặc Nghiễn Chiêu không phải đang định vỗ béo tôi rồi giết, giống như người ta giết heo vào cuối năm đấy chứ?
Chờ đến lúc tôi nghĩ mình đang ở thiên đường, hắn sẽ không do dự mà đạp tôi thẳng xuống địa ngục!
Ôi trời ơi, càng nghĩ càng thấy rợn cả người!
Chắc là do tôi “quá quyến rũ” đây mà, nên mới lạnh sống lưng đến mức tử cung cũng lạnh theo.
Lúc này, Simon vẫn đang thao thao bất tuyệt kể lể sự đáng thương của bản thân.
Tôi mất hết kiên nhẫn, liền cắt ngang:
“Có việc gì tôi giúp được anh không?”
Simon ngại ngùng cười cười, lấy từ túi xách ra một hộp bánh quy:
“Tôi nghe nói ngài Mặc thích loại bánh quy chocolate này. Cô có thể giúp tôi đưa cho ngài ấy thử vài cái không?”
Tôi nhíu mày nhìn anh ta đầy nghi ngờ.
Simon khẽ ho một tiếng, từ tốn giải thích:
“Vì bị đám người trong bếp cô lập, họ không cho phép tôi nấu ăn cho ngài Mặc. Nhưng tôi không muốn tiếp tục sống trong sự áp bức này nữa. Nếu có thể được ngài ấy để mắt tới, có lẽ tôi sẽ thoát khỏi cảnh bị bắt nạt.”
Nói xong, anh ta nhìn tôi đầy sâu sắc, ánh mắt mơ hồ mang theo chút gì đó như đang cố tình dụ dỗ:
“Nam Viên, cô sẽ giúp tôi chứ?”
Ngay lúc này, ánh mắt tôi nhìn Simon đã thay đổi hoàn toàn.
Tên này chắc chắn là người do Mặc Nghiễn Chiêu cố ý sắp xếp!
Kịch bản rõ như ban ngày luôn: Đợi tôi đưa bánh quy lên, rồi “tình cờ” phát hiện bánh có độc, sau đó bắt tôi tại trận, tội danh rõ rành rành!
Tôi thầm vỗ đùi cái “bốp”, trong lòng tự tin đầy mình:
“Xong rồi, lần này tôi đã nắm rõ chân tướng!”