4

"Phu nhân! Không hay rồi, đại nhân trúng độc rồi!"

Ta còn tưởng mình nghe lầm, vội chạy ngay đến nơi.

Chỉ thấy Trần Xuân Trì được khiêng về, môi đen kịt, mặt trắng bệch như tờ giấy, trước ngực áo đầy máu.

"Mau, mau mời đại phu!"

Lý quản gia vội vàng lên tiếng:
"Đã mời rồi, đã mời rồi, đại phu của Thọ Xuân Đường đang trên đường đến!"

Cùng mọi người giúp đặt Trần Xuân Trì nằm ngay ngắn trên giường, ta lo lắng hỏi:
"Sao đang yên đang lành lại trúng độc thế này?"

Chẳng lẽ là do bình thường hắn mắng đồng liêu quá mức, đắc tội với ai đó chăng?

Lý quản gia vừa lau nước mắt vừa lắc đầu bảo không biết.

May thay, đại phu đến rất nhanh. Sau khi bắt mạch, ông liền kê thuốc và dặn sắc thuốc để cho Trần Xuân Trì uống.

Chỉ là, không hiểu sao đến lúc này Trần Xuân Trì vẫn giữ nguyên tính bướng bỉnh, mím chặt môi, thế nào cũng không chịu uống.

Ta quay sang hỏi đại phu:
"Giờ phải làm thế nào?"

Đại phu vuốt râu, ung dung đáp:
"Chi bằng phu nhân dùng miệng đút thuốc cho ngài ấy."

Ta lập tức nghi ngờ nhìn ông:
"Ngài có phải đại phu đàng hoàng không đấy?"

Lý quản gia vội vàng lên tiếng trấn an:
"Phu nhân, vị này chính là đại phu giỏi nhất của Thọ Xuân Đường, tôi nhận ra ngài ấy mà!"

... Được thôi.

Ta liền đẩy bát thuốc vào tay Lý quản gia:
"Vậy ngài làm đi."

Lý quản gia suýt nữa thì quỳ xuống:
"Phu nhân, chuyện này... chuyện này... thật sự không thích hợp đâu ạ!"

Nhìn khuôn mặt tròn như bánh bao hấp của Lý quản gia, ta đành từ bỏ ý định. Chủ yếu là sợ Trần Xuân Trì tỉnh lại sẽ giết ta mất.

Nghĩ mãi, cuối cùng trong ánh mắt đầy mong đợi của Lý quản gia và đại phu, ta buộc lòng cầm lại bát thuốc.

Trần Xuân Trì yếu ớt nằm đó, trông vô cùng dễ bắt nạt.

Ta bước đến, không quên nhấn mạnh:
"Đợi khi hắn tỉnh lại, các người phải làm chứng cho ta, rằng đây là ta cứu mạng hắn."

5

Từ khi thành thân đến nay, ngoại trừ vài lần vô tình nhìn thấy Trần Xuân Trì lúc hắn tắm, giữa chúng ta không hề có bất kỳ hành động thân mật nào.

Ngậm một ngụm thuốc đắng, ta cúi xuống, hướng đến đôi môi của Trần Xuân Trì.

Không ngờ rằng...

Không ngờ rằng, đôi môi vốn mím chặt, dù thế nào cũng không mở ra, lại khẽ hé ngay khi ta chạm tới.

Hắn thậm chí còn ngoan ngoãn nuốt thuốc, không hề bị sặc.

A, đại phu quả thật không gạt ta, cách này đúng là hữu dụng.

Từng ngụm từng ngụm, nửa bát thuốc rất nhanh đã cạn.

Ta ngồi thẳng dậy, dùng tay quạt nhẹ lên đôi gò má nóng bừng của mình.

Thuốc này đắng quá, đến ta cũng cảm thấy vị đắng nóng xộc lên cả mặt.

Không lâu sau khi uống thuốc, Trần Xuân Trì từ từ tỉnh lại.

Ta vội tiến lên, lo lắng hỏi:
"Trần Xuân Trì, ngài cảm thấy thế nào rồi?"

Đôi mắt phượng dài hẹp của hắn chớp chớp, thoáng lộ vài phần yếu ớt hiếm thấy. Nhưng lời nói vừa thốt ra lại khiến ta sững sờ:
"Nàng là ai?"

Lý quản gia lập tức lao đến, như mũi tên bắn ra:
"Đại nhân, đây là phu nhân mà! Ngài không nhận ra phu nhân nữa sao?"

Trần Xuân Trì nhìn ta một lúc lâu, bỗng nhiên nở một nụ cười hiền hòa, dịu dàng đến mức không giống hắn chút nào:
"Nàng là phu nhân của ta?

"Ta thật may mắn khi cưới được một phu nhân xinh đẹp như thế này."

Ta giật lùi nửa bước, tay ôm lấy ngực, nhất thời không thốt nên lời.

"Yêu quái! Mau từ người Trần Xuân Trì bước ra!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play