1
Ngự Sử đại nhân lạnh lùng, nổi danh khắp triều đình với biệt danh "cái miệng độc nhất" – Trần Xuân Trì, bị trúng độc mất trí nhớ. Tin tức này chẳng khác nào mọc thêm chân, chỉ trong vài canh giờ đã lan truyền khắp kinh thành.
Nghe nói Trần Xuân Trì trúng độc, Hoàng thượng cũng đích thân phái người đến truyền lời, dặn dò hắn phải ở nhà dưỡng bệnh cho thật tốt, tuyệt đối không được bận tâm đến triều chính.
Từ trong hai chữ "tuyệt đối" kia, ta mơ hồ nghe ra chút ý vị vui mừng khó giấu.
Cũng đúng thôi, với cái miệng bén như dao của Trần Xuân Trì, cả triều văn võ đại thần không ai cãi lại nổi, khí thế bức người, ngay cả thiên tử cũng phải nhường ba phần. Bây giờ hắn mất trí nhớ, không biết đã có bao nhiêu người thở phào nhẹ nhõm.
Tiễn hoạn quan truyền lời đi, ta vừa bước vào phòng đã thấy Trần Xuân Trì – trước kia vốn mang gương mặt lạnh lùng như khắc – nay lại nở một nụ cười ngọt ngào.
"Phu nhân..."
"Nàng vừa đi đâu vậy?"
"Đã lâu không thấy nàng, ta nhớ nàng đến phát điên."
Ta: "..."
Phải, Trần Xuân Trì không chỉ mất trí nhớ mà tính cách cũng hoàn toàn thay đổi.
Làm sao để nói nhỉ? Có lẽ là từ một kẻ chua ngoa, cay nghiệt nay biến thành một yêu tinh dính người.
Nhớ lại lời dặn của đại phu rằng không được kích thích Trần Xuân Trì, ta hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười gượng gạo.
"Từ lúc ta rời khỏi phòng đến lúc quay lại, tổng cộng còn chưa đến một khắc nữa."
Nhưng Trần Xuân Trì đột nhiên nắm lấy tay ta, kéo qua, áp vào má, dịu dàng cọ s*t:
"Nhưng ta chỉ muốn từng khắc từng giây đều ở bên phu nhân."
Đầu ngón tay cảm nhận được làn da mềm mại, ánh mắt dịu dàng và sâu thẳm của hắn ngước lên nhìn ta như muốn hút cả linh hồn ta vào.
Ta hoảng hốt rụt tay lại, tim đập loạn nhịp, lắp bắp:
"Ta... ta đi sắc thuốc cho chàng."
Trần Xuân Trì không hề giận, chỉ khẽ đáp:
"Được, phu nhân thật vất vả rồi."
Cử chỉ ngoan ngoãn, dịu dàng chẳng khác nào một chú thỏ trắng thuần khiết, vô hại.
Đúng là muốn lấy mạng người ta mà.
2
Ngồi xổm bên bếp thuốc, cuối cùng ta cũng có được một khoảnh khắc yên tĩnh.
Nhớ đến bức thư hòa ly được ta cất trong rương, ta chỉ có thể thở dài nặng nề.
Ban đầu, ta vốn định hòa ly với Trần Xuân Trì.
Hôm ấy, khi ta đi ngang qua hoa viên, bất ngờ nghe được hai mụ bà đang trò chuyện:
"Ngươi có nghe tin chưa? Biểu muội của đại nhân sắp quay về kinh thành rồi đấy!"
"Tiểu thư Vân Thư ư? Đúng là một tiên nữ hạ phàm, lại còn là thanh mai trúc mã với đại nhân nữa!"
"Tiểu thư Vân Thư đối với đại nhân một lòng một dạ, thật là đáng tiếc... Một đôi kim đồng ngọc nữ mà!"
Đang nói chuyện, hai mụ bà bỗng quay đầu thấy ta, sợ đến mức mặt biến sắc.
Hai mụ bà vội vàng cúi người, hành lễ.
"Phu... phu nhân."
Ta khẽ gật đầu, làm như không nghe thấy những lời vừa rồi, thản nhiên bước thẳng về phòng.
Nhưng chuyện này lại khiến ta nhớ ra một điều.
Trần Xuân Trì từng là đệ tử đắc ý nhất của cha ta. Lão gia luôn một lòng muốn gán ghép ta và hắn thành đôi.
Nhưng ta lại thích những người dịu dàng, ân cần. Trong khi đó, Trần Xuân Trì vừa lạnh lùng, vừa miệng lưỡi cay độc, lại chẳng hề có chút tình ý gì với ta. Chuyện này vì thế mà chẳng bao giờ thành.
Thế nhưng, hai năm trước, cha ta bất ngờ lâm bệnh nặng. Nguyện vọng lớn nhất trước lúc lâm chung của ông chính là được nhìn thấy ta thành thân, có người chăm sóc.
Ta đắn đo mãi, cuối cùng cũng tìm đến Trần Xuân Trì. Có lẽ là vì cảm niệm ân tình mà cha ta dành cho hắn, nên hắn đã lập tức đồng ý.
Giờ đây, ta và Trần Xuân Trì đã thành thân hơn một năm, cha ta cũng đã qua đời. Nếu ta tiếp tục ngáng đường nhân duyên tốt đẹp của hắn, e rằng sẽ bị trời phạt.
Dù gì thì Trần Xuân Trì cũng chẳng có chút tình cảm nào với ta, giờ cũng đến lúc nên chia xa.
Vì vậy, ta đã soạn sẵn một bức thư hòa ly, chỉ đợi Trần Xuân Trì trở về là sẽ nói rõ với hắn.
Chỉ là... ta không ngờ mọi chuyện lại không suôn sẻ như ta dự tính.
3
Đêm đó, Trần Xuân Trì trở về, mang theo cái lạnh cắt da của gió đông vào tận trong phòng.
Khoảnh khắc hắn cởi bỏ áo choàng, lộ ra bờ vai rộng, vòng eo thon, cùng đôi mày sắc nét phủ chút sương lạnh, khiến người ta không khỏi cảm thán — đúng là một dung mạo tuấn tú hiếm có.
"Ngài đã về rồi."
"Ừ."
Lời chào hỏi thường lệ, đơn giản nhưng lạnh lùng.
Ta đưa bức thư hòa ly đã chuẩn bị sẵn cho hắn:
"Ngài xem thử, còn chỗ nào cần sửa không?"
Trần Xuân Trì nhận lấy, quét mắt đọc qua vài dòng, đôi tay đang cầm bức thư lập tức cứng đờ. Hàng lông mày nhíu chặt lại, không khí xung quanh như hạ xuống thêm mấy độ.
Hắn trông không mấy vui vẻ.
Cũng phải, đường đường là Ngự Sử đại nhân, quen với việc đưa ra bản luận tội người khác, giờ lại để ta chủ động đề xuất hòa ly, e rằng điều này đã làm tổn thương đến thể diện của hắn.
Nghĩ vậy, ta hạ giọng, cố dịu dàng:
"Ta nghe nói Phương Vân Thư sắp hồi kinh. Chuyện nhà ta nay đã xong, giữ ngài lại sẽ chỉ cản đường hai người."
Trần Xuân Trì nhướng mày, giọng điệu lạnh lùng:
"Nàng đừng ngày ngày nghĩ đến những chuyện vớ vẩn. Ta và nàng ấy chẳng có quan hệ gì."
Ta thở dài:
"Không phải Phương cô nương thì cũng sẽ có người khác. Sớm muộn gì ngài cũng sẽ gặp được người mà ngài thực lòng yêu quý. Ta cứ chiếm vị trí này mãi, chỉ thêm khó xử mà thôi."
Khóe miệng Trần Xuân Trì khẽ nhếch lên, nụ cười lạnh thoáng qua:
"Dương cô nương nghĩ chu toàn thật."
Hắn xưa nay luôn nói năng mỉa mai như vậy, ta cũng không để tâm, chỉ nghiêm túc đáp:
"Vẫn phải cảm tạ ngài đã chăm sóc ta trong thời gian qua. Sau này, chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?"
Trần Xuân Trì nhìn chằm chằm vào bức thư hòa ly một hồi lâu, rồi đập mạnh nó xuống bàn, âm thanh vang dội.
"Ai muốn làm bạn với nàng chứ?"
Nói xong, hắn đứng dậy rời khỏi phòng, đóng sầm cửa, âm thanh khiến cả căn phòng như rung lên.
Ta cũng không để chuyện này vào lòng, đặt bức thư xuống bàn, bình thản lên giường nghỉ ngơi.
Nhưng nào ngờ sáng sớm hôm sau, cả phủ đã náo loạn.