Nhưng điều khiến ta bất ngờ là, thay vì dùng số tiền kiếm được để lập tức mua đồ ăn, hay cất đi để dành, việc đầu tiên hắn làm lại là… đi mua hương.

Sau khi mua hương, hắn cẩn thận nhét mấy nén hương vào trong ngực áo, che chắn rất kỹ.

Hắn dường như rất thích làm điều này.

Không chỉ một lần, ta nhìn thấy hắn nhét đồ vào ngực áo. Nếu là bánh bao còn sót lại lần trước thì dễ hiểu – hắn không biết bữa sau sẽ ăn gì, nên giữ lại đề phòng đói.

Nhưng hương thì không ăn được, lại còn tốn tiền.

Đã vài lần, ta suýt không kìm được mà lên tiếng khuyên hắn đừng mua nữa.

Đúng lúc đó, hệ thống lạnh lùng chêm vào một câu:
“Chủ nhân, hắn đâu có mắt nhìn thấu. Hắn nghĩ mọi thứ này đều là do thần trong ngôi miếu linh thiêng ban tặng. Không thành tâm sao được?”

Ta: “…”

Ta mím môi, trong lòng không khỏi dâng lên một chút áy náy.

Nhưng dù sao, vài nén hương cũng chẳng tốn bao nhiêu. Nghĩ ngợi một lúc, ta quyết định mua một con gà quay để bù đắp cho đứa trẻ.

Thế nhưng ta không ngờ được rằng—

Khi vừa mua xong gà quay trở lại miếu…

Vừa khoác xong áo choàng ẩn thân, ta đã nghe thấy bên trong vọng ra vài giọng nói châm chọc:

“Ồ, ăn uống cũng ngon lành quá nhỉ! Còn dư tiền mua cả hương nữa cơ đấy!”

“Lão đại, tôi để ý thằng nhóc này lâu rồi! Ngày nào ngực áo nó cũng phồng lên, chắc chắn là giấu được khối thứ hay ho!”

“Nộp hết ra đây, nhóc con!”

Ta bước lại gần và ngay lập tức thấy vài thằng nhóc ăn mày, cũng mặc rách rưới không khác gì Thẩm Hành Chu, đang vây quanh hắn.

Một đứa đưa tay lật tung áo của Thẩm Hành Chu, nhanh chóng giật đi chiếc bánh ăn dở từ sáng và ba nén hương mà hắn giữ gìn cẩn thận, rồi lục lọi thêm, móc ra mấy đồng xu giấu trong túi áo của hắn, nhét thẳng vào thắt lưng mình.

“Mấy thứ khác các ngươi cứ lấy, nhưng trả lại hương cho ta!”
Thẩm Hành Chu bị đè xuống đất, giãy giụa không thoát, cố gắng vươn cổ hét lên.

“Hương á?”

Đứa đang cầm ba nén hương trên tay trông chỉ khoảng mười mấy tuổi, nhưng mặt mày đầy hung ác, trên má còn có một vết sẹo dài. Đó là Lai Nhị, tên đầu gấu nổi tiếng ở khu này. Hắn nghe vậy liền xoay xoay mấy nén hương trong tay, rồi đột nhiên nhếch miệng cười, ánh mắt lộ rõ vẻ ác ý:

“Muốn hả? Hừ, ta cứ không trả đấy! Ngươi tin vào mấy thứ này chi bằng quỳ xuống cầu xin ta. Biết đâu tâm trạng ta tốt, còn để lại chút vụn bánh cho mà ăn!”

Vừa dứt lời, hắn cầm ba nén hương, ngay trước mặt Thẩm Hành Chu, bẻ gãy từng nén một, phát ra tiếng “rắc rắc”, rồi ném từng mẩu xuống trước mặt hắn.

Nhìn thấy ánh mắt phẫn uất của Thẩm Hành Chu, Lai Nhị cúi người xuống, tát mạnh một cái vào mặt hắn, miệng cười khẩy:
“Dám trừng mắt với ông đây? Tin không, ta móc luôn con ngươi của ngươi ra bây giờ!”

Cái tát mạnh đến mức mặt của Thẩm Hành Chu bị vẹo sang một bên, khóe miệng rách toạc, rỉ ra vài tia máu đỏ tươi.

Nhưng Lai Nhị vẫn chưa hả giận.

Hắn ngẩng đầu, liếc nhìn pho tượng thần vốn đã hoang phế từ lâu, rồi chộp lấy lư hương mà Thẩm Hành Chu cẩn thận lau chùi sạch sẽ suốt thời gian qua. Hắn dồn sức, ném mạnh chiếc lư hương đi:
“Để xem ngươi còn tin nữa không!”

“Đừng mà—!”

Sắc mặt của Thẩm Hành Chu lập tức thay đổi!

Không biết hắn lấy sức lực từ đâu, bất ngờ vùng thoát khỏi sự kìm kẹp của hai tên còn lại, bật dậy, lao người về phía trước.

Hắn dùng cả thân mình để đỡ lấy chiếc lư hương đang bay tới!

“Keng!”

Âm thanh nặng nề vang lên.

Đồng tử của ta lập tức co lại.

Thẩm Hành Chu—


08

Hắn ngã xuống đất ngay lập tức, lưng bị lư hương đập trúng, máu từ miệng phun ra một ngụm lớn.

Nhìn thấy cảnh đó, mấy tên nhóc đều hoảng hốt.

Đến cả Lai Nhị cũng ngây người ra, lắp bắp:
“Ngươi… ngươi bị điên à? Ai mà chẳng biết cái miếu này đã bỏ hoang từ lâu, ngươi cần gì phải như vậy—”

Hắn vừa nói vừa e ngại, sợ Thẩm Hành Chu thật sự chết tại chỗ. Hắn ra hiệu cho đồng bọn, cả đám nhanh chóng bỏ chạy, để lại không gian trong ngôi miếu trở lại vẻ tĩnh lặng.

Ta vội vàng bước tới.

Thẩm Hành Chu nằm sóng soài trên đất, bẩn thỉu, nhếch nhác. Đôi tay nhỏ bé mò mẫm, chật vật ôm lấy chiếc lư hương vào lòng. Ánh mắt hắn ánh lên sự an tâm, khóe môi mấp máy, thì thầm:
“May quá… thần minh đại nhân, ngài không sao.”

Chỉ một câu nói đó thôi đã khiến ta đứng sững tại chỗ.

Không hiểu sao, khóe mắt ta chợt cay xè.

Hắn thật quá ngốc nghếch, ngốc đến mức khiến người khác không thể không thương.

Dù mắc chứng sợ xã giao nặng, ta cũng không nhịn được mà lên tiếng:
“Ta không ở trong lư hương.”

Lời vừa thốt ra, không chỉ ta sững sờ, mà ngay cả Thẩm Hành Chu, người đang ôm chặt chiếc lư hương, cũng ngây người ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play