3.

"Minh Nhan, bảy vị hoàng tử đều là những bậc nhân trung long phượng. Nhìn đã lâu như vậy, muội vẫn chưa chọn được người nào ưng ý sao?"

Chiêu Dương mỉm cười, giọng nói dịu dàng, nhưng từng chữ lại phảng phất sự mất kiên nhẫn.

Rõ ràng ý tứ là muốn thúc giục ta nhanh chóng quyết định.

Hừ, họ là nhân trung long phượng, chẳng lẽ ta đây không phải trân bảo chốn cửu thiên?

Đại hoàng tử Tú Vũ nở một nụ cười nửa miệng, cất giọng:

"Lẽ nào ý trung nhân trong lòng Minh Nhan công chúa không phải bảy vị đệ đệ của ta, mà là... khụ khụ, nếu quả thực là vậy, vì liên minh hai nước, Tú Vũ ta cũng không phải không thể hy sinh."

Trong triều đình, tiếng cười khẽ vang lên, nối tiếp nhau không dứt.

Ta lập tức hiểu ra, giận đến mức suýt nữa quát lớn.

"Kẻ tiểu tử này thật không biết xấu hổ! Lão tử còn chưa chết, hắn đã dám ở đây ngông cuồng buông lời như thế. Nếu đợi lão tử chết đi, còn không biết hắn sẽ giày xéo cơ nghiệp của trẫm đến mức nào!"

Ta sững người, mãi mới nhận ra đây chính là tiếng lòng của lão hoàng đế.

"Một kẻ đàn bà đanh đá vô đức, một tên tiểu tử ngông cuồng, hai người này hợp lại diễn trò đúng là trời sinh một đôi!"

"Trẫm muốn xem thử, các ngươi có thể diễn được bao lâu trên triều đình này!"

Nghe được tiếng lòng của lão hoàng đế, trong lòng ta không khỏi dâng lên niềm hân hoan.

Ngài đúng là người thay lời ta nói mà!

Bề ngoài, lão hoàng đế giữ vẻ mặt thản nhiên như nước, nhưng chỉ mình ta biết, sự bình tĩnh ấy chính là dấu hiệu của cơn bão sắp ập đến.

Cuối cùng, người cất tiếng, nhưng không nhắm vào Chiêu Dương và Đại hoàng tử Tú Vũ. Thay vào đó, người hòa nhã hỏi ta:

"Đã chọn được chưa?"

Ngay khi lời vừa dứt, ta không chút do dự bước lên một bước, ánh mắt toàn bộ người trong đại điện lập tức đổ dồn về phía ta.

Bảy vị hoàng tử đều mang theo vẻ kỳ vọng, nhìn chằm chằm từng cử động của ta.

Khoảnh khắc ấy, ta gần như buột miệng thốt ra:

"Ta muốn gả cho Cửu hoàng tử!"

Cả triều đình phút chốc lặng như tờ.

Ngay sau đó, ánh mắt của mọi người nhanh chóng trao đổi với nhau, thậm chí trong đám đông còn loáng thoáng vang lên vài tiếng cười nhạo.

Các hoàng tử đều kinh ngạc đến sững sờ, ngay cả lão hoàng đế cũng bất giác ngước mắt lên, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

Có lẽ chẳng ai ngờ tới, người ta lựa chọn làm phu quân lại chính là Cửu hoàng tử – kẻ không có mặt tại đây, mang tiếng xấu nhất và bị coi là vô dụng nhất.

"Minh Nhan, đây là đại sự cả đời của cô nương, không thể tùy hứng mà quyết định. Chẳng lẽ cô nương không biết danh tiếng của Cửu đệ hay sao..."

Lời còn chưa dứt, Đại hoàng tử Tú Vũ đã nhịn không nổi mà bật cười lớn.

Chiêu Dương đứng bên cũng như trút được gánh nặng, hừ lạnh một tiếng, rồi chẳng buồn nhìn ta thêm nữa.

Trong mắt nàng, khi ta chọn Cửu hoàng tử, ta đã không còn là mối đe dọa đối với nàng nữa.

Các hoàng tử, triều thần, thậm chí cả lão hoàng đế, hàng chục ánh mắt đổ dồn về phía ta, không ngoại lệ, đều mang theo vẻ ngạc nhiên trước lựa chọn của ta.

Nhưng chỉ có ta mới hiểu, đây chính là cơ hội duy nhất của mình.

Ta – Minh Nhan – chẳng qua chỉ là một nữ nhi không được sủng ái.

Từ việc ăn uống, chỗ ở, cho đến mọi thứ sử dụng, thậm chí cả bộ y phục gấm hoa và trang sức trên người ta lúc này, đều là những thứ Chiêu Dương đã chọn bỏ lại.

Suốt nửa đời người, ta bị nàng chèn ép, giẫm đạp không ngừng.

Nhưng nửa đời còn lại, ta muốn tự mình nắm lấy vận mệnh.

Vậy nên, chỉ cần Cửu hoàng tử là người kế vị do lão hoàng đế ngầm định, ta sẽ không chút do dự mà gả cho chàng.

Dù chàng có vô dụng, yếu nhược đến đâu, ta cũng chấp nhận!

Đúng lúc này, từ phía sau đột ngột truyền đến tiếng vệ binh báo tin:

"Khải bẩm bệ hạ, Cửu hoàng tử đã ở ngoài điện chờ lệnh!"

Ta thoáng sững người, trong lòng dấy lên một tia bất ngờ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play