1.

Ta cùng tỷ tỷ Chiêu Dương được lệnh sang nước láng giềng hòa thân.

Trên đại điện nguy nga lộng lẫy.

Vị hoàng đế già đầy uy quyền ngồi chễm chệ trên ngai cao, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, không giận mà vẫn toát ra uy nghiêm, tựa như một lão long cuộn mình nơi vương tọa.

Bên dưới, bá quan văn võ đều im lặng, bầu không khí nghiêm trang đến đáng sợ. Gương mặt mỗi người đều pha lẫn kính sợ và dè chừng.

Ta cúi người hành lễ, nhưng đôi tay nhỏ giấu dưới lớp gấm thêu lại không ngừng đổ mồ hôi.

Tương truyền, vị hoàng đế Đại Tần giết người không gớm tay kia, lại chính là nhạc phụ tương lai của ta.

Ta – Minh Nhan – rốt cuộc đã tạo nghiệp gì thế này!

"Đã là chuyện hòa thân, theo tổ chế Đại Tần, trẫm cũng không ép buộc. Các hoàng tử của trẫm đều chưa thành thân, ai khiến hai vị vừa ý thì tùy ý mà chọn."

Giọng nói vang dội của hoàng đế già như chuông đồng lan khắp đại điện.

Tám vị hoàng tử từ trong hàng bá quan bước ra, nhã nhặn cúi đầu hành lễ với ta và tỷ tỷ.

Ánh mắt ta lướt qua từng người trong số họ.

Có kẻ dáng vẻ ngốc nghếch khả ái, có người phong thái ôn hòa như ngọc, lại có kẻ khí thế bức người, nhưng không ngoại lệ, ánh mắt mỗi người đều che giấu tham vọng sâu kín.

Bá quan vốn còn lặng lẽ, bỗng chốc như bừng tỉnh, từng ánh mắt nhanh chóng trao đổi, tựa như sóng ngầm đang cuộn trào trên triều đình.

Gần đây, triều chính Đại Tần sóng ngầm mãnh liệt, bởi ai ai cũng biết, hoàng đế già sắp truyền ngôi.

Nhưng ngai vị ấy sẽ thuộc về ai, chẳng ai dám chắc.

Nói trắng ra, chọn phu quân lần này cũng là chọn tương lai cho chính mình.

Nếu may mắn chọn trúng người kế vị, vậy sau này chính là đứng đầu lục cung, trở thành hoàng hậu Đại Tần, dưới một người, trên vạn người.

Nhưng nếu chọn nhầm, rất có thể sẽ bị tân hoàng thanh trừng, thậm chí tru di tam tộc.

Phu tử từng nói, kẻ làm thiên tử tất phải mang long nhan, long tướng, khí vũ phi phàm.

Nói một cách đơn giản, chính là người nổi bật nhất giữa đám đông.

Ta khẽ cắn môi dưới, ánh mắt lại lướt qua một lần nữa.

Ừm...

Nhưng long nhan, long tướng rốt cuộc trông ra sao, phu tử cũng đâu có dạy ta!

Một bài trắc nghiệm, xác suất tám phần trăm.

Ông trời ơi, ít nhất cũng cho một chút gợi ý chứ.

"Tiểu nha đầu này..."

Ai? Ai đang nói chuyện với ta?

Ta giật mình hoảng hốt, nhưng xung quanh chẳng có ai mở miệng.

Giọng nói già nua này sao lại quen thuộc đến thế?

Không đúng, chẳng phải là... vị hoàng đế già đang ngồi trên kia sao!

Lẽ nào vừa rồi là tiếng lòng của người?

Ta... ta lại có thể nghe được tiếng lòng của hoàng đế!

"Nha đầu này quả thực dung mạo đoan trang, trông chẳng giống loại người biết giở trò. Nhất cử nhất động của nàng lại phảng phất bóng dáng lão bà của trẫm ngày trước..."

Nói đến ta ư?

Ta thử ngẩng đầu, vừa vặn thấy ánh mắt của hoàng đế đang dời khỏi người mình.

Nếu không phải nói ta thì là ai?

"Phù, suýt nữa bị phát hiện rồi. Nhưng phải công nhận, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng đáng yêu thật."

Ta ngây người.

Đây mà là kẻ khét tiếng tàn bạo, bị người đời gọi là ma đầu Đại Tần sao?

Rõ ràng là một lão đầu tham vui, tính tình trẻ con thì có!

Hơn nữa, ấn tượng của người về ta cũng quá tốt rồi.

Còn nói ta có bóng dáng của "lão bà" người. Mà lão bà của hoàng đế là ai? Là... hoàng hậu!

Nếu không phải đang đứng trên đại điện, chắc chắn ta đã tặng người một cái "like" thật lớn.

Lão hoàng đế này thật biết cách khiến người khác cảm thấy dễ chịu. Đúng là đáng để giao hảo!

Ngoài ra, ta còn nắm bắt được một thông tin quan trọng.

Hoàng đế đang chọn hoàng hậu, điều này cũng có nghĩa là người đã có người kế vị trong lòng.

Vậy chẳng phải ý trung nhân của ta đã được định sẵn rồi sao?

2.

Đáng tiếc, toàn bộ sự chú ý của lão hoàng đế lại đặt hết lên người ta.

Về chuyện người kế vị, dường như người còn chưa nghĩ đến.

Ta lén lút nhìn sang tỷ tỷ Chiêu Dương, biểu cảm của nàng vẫn bình thản như thường. Đám triều thần và các hoàng tử cũng không hề tỏ ra bất ngờ.

Xem ra, người duy nhất có thể nghe được tiếng lòng của hoàng đế, chỉ có ta.

Ô hô hô, nếu ta có thể nắm rõ tâm tư của vị nhạc phụ tương lai này, chẳng phải sau này Minh Nhan ta trong cung đình Đại Tần muốn gió được gió, muốn mưa được mưa hay sao?

Có lẽ vì nhận ra ánh mắt ta nhìn sang, ngay lúc ta đang thầm đắc ý, Chiêu Dương đột nhiên liếc về phía ta.

Ánh mắt ấy, đầy vẻ uy hiếp.

Chỉ vì chúng ta là tỷ muội cùng cha khác mẹ, Chiêu Dương từ trước đến nay vẫn luôn coi ta là cái gai trong mắt, là cái đinh trong thịt.

Nàng càng không thể chịu đựng được nếu ta ngồi lên vị trí cao hơn nàng.

Tám phần trăm cơ hội trở thành hoàng hậu.

Ánh mắt của Chiêu Dương truyền tải một ý rất rõ ràng: nàng muốn chọn trước.

Ta cũng chẳng khách khí, trả lại cho nàng một ánh nhìn lạnh lùng.

Chọn trước thì chọn trước đi. Vừa hay, ta có thể nhân cơ hội này nghe thêm chút tâm tư của lão hoàng đế, biết đâu lại thu thập được thêm vài manh mối.

"Hai vị tiểu thư đã có lựa chọn chưa?" Lão thái giám cất giọng nhắc nhở.

Chiêu Dương bước lên một bước, ánh mắt đảo qua tám vị hoàng tử, dừng lại rồi lại lướt qua, khóe môi khẽ nhếch, nhưng đôi tay giấu dưới tay áo lại siết chặt đến trắng bệch.

Mỗi khi chạm mắt với một hoàng tử, ánh nhìn của nàng đều ngầm ẩn chứa ý tứ đưa tình, nhưng dù vậy vẫn chưa thể đưa ra quyết định.

Tám vị hoàng tử, chỉ có một người được lên ngôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play