06
Tiệc xuân được tổ chức tại hành cung phía tây ngoại ô.
Hành cung này rộng hàng ngàn mẫu, vừa hùng vĩ lại vừa tinh xảo.
Tựa lưng vào núi, kề sát bên sông, đặc biệt là mỗi độ xuân về, trăm hoa khoe sắc, đẹp đến mức như chốn bồng lai tiên cảnh, phong vị thanh nhã vô cùng.
Theo đúng cốt truyện, ta tùy ý chọn Nguyễn Kiều Kiều cùng một vài thị nữ theo hầu để tháp tùng.
Trường Lạc công chúa xuất hành, đội hình thật sự uy nghiêm, ngoài thị vệ và tùy tùng, ngay cả mã nô cũng mang theo hơn mười người, cả đoàn kéo dài vô cùng hoành tráng.
Người theo hầu đông đảo, tốc độ hành trình cũng vì thế mà chậm lại.
Ta ngồi trong xe ngựa lắc lư khoảng chừng nửa canh giờ, hỏi ra mới biết vẫn còn gần nửa đoạn đường.
Nhàn rỗi không có việc gì làm, ta vén màn xe lên, ngay lập tức nhìn thấy Dung Tự và Nguyễn Kiều Kiều đang sóng vai bước bên cạnh xe ngựa phía trước.
Dung Tự buộc mái tóc đen dài thành một đuôi ngựa, tai trái đeo một khuyên tai vàng, bên hông gài một chiếc roi ngựa.
Khi hắn nghiêng mặt qua, sắc mặt trắng nhợt đến chói mắt.
Nguyễn Kiều Kiều ngước mặt lên trò chuyện với hắn, đôi môi hồng khẽ chu ra, dáng vẻ vô cùng ngây thơ đáng yêu.
Dung Tự tự nhiên cúi thấp người, để nàng ghé sát tai thì thầm, sau đó dịu dàng nở một nụ cười, đáp lại lời nàng.
Trước đó, cả hai tự xưng là huynh muội, Trường Lạc công chúa chưa từng nghi ngờ.
Nhưng dưới con mắt của một người xuyên không như ta, tất cả chỉ như một màn kịch "người bên cạnh thua kém kẻ từ trên trời rơi xuống", đầy máu chó mà cũng đầy thú vị.
Ta xem đến mức không dứt ra được.
Cũng chẳng rõ thứ thuốc hôm qua, Nguyễn Kiều Kiều đã giúp hắn giải hay chưa.
Trong một thoáng lơ đãng, ánh mắt ta chạm ngay ánh nhìn của Dung Tự, bị hắn bắt quả tang đang lén nhìn.
Ta lúng túng khẽ ho một tiếng, vội vàng rụt đầu vào trong xe ngựa.
Chỉ nhìn chút thôi mà, chắc phản diện sẽ không nhỏ nhen đến thế chứ?
Lúc đang mơ màng buồn ngủ, bỗng một bàn tay vén màn xe lên, đưa vào một hộp thức ăn.
“Công chúa, nô đã chuẩn bị chút điểm tâm cho người.”
Là giọng của Dung Tự.
Ta mở hộp ra, bên trong là các loại bánh như bánh hạt dẻ, bánh nhân hạch đào, tất cả đều chỉ bằng đầu ngón tay, được làm thành hình hoa.
Những chiếc bánh nhỏ nhắn, tinh xảo, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Mùi vị quen thuộc, nhưng lại không giống với món do đầu bếp trong phủ công chúa chế biến, khiến ta không nhớ nổi đã từng thưởng thức ở đâu.
Trên đường đi, ta vừa ăn chút điểm tâm, vừa nhâm nhi trà, chẳng mấy chốc đã đến hành cung.
Vừa xuống xe, từ xa ta đã nhìn thấy Lâm Hạc Viễn.
Hắn mặc trường bào màu trắng ngà, tóc buộc gọn bằng ngọc quan, dáng vẻ thoát tục thanh tao.
Dù đứng giữa nơi náo nhiệt, hắn vẫn giữ được vẻ ung dung, tự tại như chẳng hề vướng bụi trần.
“Công chúa.”
Hắn tiến đến chào ta.
Không thấy bóng dáng của Cố Cẩn Châu đâu, ta liền gạt thiếu niên chỉ gặp một lần ấy ra khỏi đầu.
Bởi Lâm Hạc Viễn là phò mã do Hoàng thượng thân chỉ định, hắn được ưu ái ngồi chung bàn với hoàng gia, phá lệ vô cùng hiếm thấy.
Hắn ngồi bên cạnh ta, dáng vẻ đoan chính, thẳng lưng như tùng, hành xử nho nhã, tự nhiên.
Trong lúc trò chuyện, hắn còn giúp ta bóc vỏ nho.
Thế là, hình ảnh ta mở miệng chờ được đút nho, còn Lâm Hạc Viễn thì liên tục đút cho ta, trông chẳng khác nào phong thái thân mật của Trụ Vương và Đát Kỷ.
Ta cúi đầu, đầu lưỡi vô tình lướt qua ngón tay hắn, khiến vành tai hắn lại đỏ bừng lên.
Cảnh tượng này làm vị phụ hoàng già của ta cười đến không khép được miệng, khuôn mặt tràn ngập vẻ từ ái.
Rõ ràng, Hoàng thượng vô cùng hài lòng với hôn sự này.
Tiệc xuân, như tên gọi, trọng tâm chính là thưởng hoa xuân.
Công tử thế gia, tiểu thư danh môn tề tụ, tất nhiên không thể thiếu việc ngâm thơ đối câu, mượn thơ bộc lộ tài năng.
Năm nay, phần thưởng lớn nhất của yến tiệc là một bức họa cổ độc bản của danh gia, được lấy ra từ tư khố của lão hoàng đế.
Theo cốt truyện, chính buổi tiệc xuân này là cơ hội để nữ chính vang danh khắp kinh thành và kết duyên với ngũ hoàng tử.
Nguyễn Kiều Kiều, người nãy giờ đứng lặng lẽ phía sau chỗ ta ngồi, cuối cùng cũng bước ra.
Quả nhiên, nàng lập tức ngâm liền mấy bài thơ tuyệt diệu, khiến không ít văn nhân tại yến tiệc phải thán phục:
“Lá biếc hoa thắm đua nở dưới tuyết,
Ong vàng bướm phấn nào đâu dám ghé.
Cây ngọc bên biển sắc chẳng sánh bằng,
Xấu hổ chường cành trước gương ngọc đài.”
“Tấm lụa rực rỡ, dáng xiêm buổi chiều,
E ấp đứng đó, xuân tươi ngọc điện.
Nhẹ hồng trong mây, ửng sắc thoáng qua,
Gió thanh sương ngọt hòa vào hương thơm.”
Tài hoa nổi bật, khiến cả yến tiệc chấn động.
Ngay cả ngũ hoàng tử – vốn cao cao tại thượng, vừa có tài vừa có sắc – cũng không kìm được mà liếc nhìn, trong mắt đầy vẻ tán thưởng.
Chỉ có ta biết rõ, Nguyễn Kiều Kiều – cô gái xuyên không này – đã "mượn" những áng thơ của các danh gia.
Nhưng đây vốn là lối đi quen thuộc của những tiểu thuyết cổ điển mà thôi.
Ta phối hợp, gật đầu khen ngợi, đồng thời lấy thêm một quả nho từ tay Lâm Hạc Viễn.
Quả nhiên, chẳng ai có thể vượt qua nàng, Nguyễn Kiều Kiều không nghi ngờ gì đã giành ngôi đầu.
Đối diện với những lời ca tụng, nàng đỏ bừng đôi má, không hề khoa trương, chỉ ôm lấy bức họa độc bản rồi lặng lẽ lui về chỗ ngồi.
Dáng vẻ khiêm nhường, bình thản đối diện ấy càng khiến ngũ hoàng tử nhìn nàng với ánh mắt thêm phần say mê.