1.
Hệ thống ra nhiệm vụ, bắt ta công lược phản diện.
Phản diện, giờ phút này, bị ta áp chế trên giường, y phục xộc xệch, cổ tay bị dây thừng trói chặt vào khung giường.
Thiếu niên cụp mắt, mái tóc đen mượt tựa lụa rơi trên xương quai xanh.
Tướng mạo hắn xuất chúng, gương mặt đẹp đẽ nhưng không nữ tính chút nào, giữa đôi mày lộ ra một phần ngạo khí băng thanh ngọc khiết, quanh thân như lưỡi kiếm ẩn mình, sắc bén không dễ nhìn thấu.
Thấy ta ngẩn ngơ, Dung Tự lúc này mới hạ giọng cất lời, tiếng nói khẽ khàng mà khàn đặc, tựa như cố nén nhịn:
“Công chúa, có phải nô đã làm gì không đúng, khiến người không vui không?“
“Xin công chúa trách phạt nô, đừng liên lụy tới người khác.“
Thái độ hắn kính cẩn ngoan ngoãn, chiếc cổ vì ngẩng cao mà lộ rõ yết hầu đang khẽ chuyển động, yếu ớt tựa như toàn bộ quyền sinh sát đều nằm trong tay ta.
Đây là chiêu trò tỏ ra yếu thế thường thấy của Dung Tự thời kỳ đầu, nguyên chủ - Trường Lạc công chúa ăn nhất chiêu này.
Nhưng ta thì không, đầu ngón tay ta bất giác khẽ run.
Phản diện mà làm bộ ngoan ngoãn, ngày sau nhất định tai họa ngập đầu.
Tất nhiên ta không ngây thơ đến mức nghĩ rằng hắn bị mị lực của mình chinh phục.
Ngược lại, trong lòng thiếu niên nhẫn nhịn chịu nhụ/c này, hẳn đã hận ta đến mức muốn ăn sốn/g nuốt tươ/i, uống má/u, rút g/ân, nghiề/n xương ta thành tro.
Mà sau này, hắn quả thực đã làm như thế.
Thấy ta đã lâu không nói chuyện, đôi mắt ngấn nước của Dung Tự liền tối sầm lại một chút, thoáng qua tia nhụ/c nhã xen lẫn th/ù hậ/n. Nhưng hắn rất nhanh đã cụp mi xuống, bày ra cái dáng vẻ ngoan ngoãn phục tùng, khẽ quỳ xuống dưới chân ta, gò má áp vào lòng bàn tay ta.
Hơi thở của hắn phủ lên da ta, mang theo chút nóng hổi và ngứa ngáy.
Ta cất giọng chất vấn, âm thanh bật ra một cách tự nhiên:
“Ngươi làm gì thế?“
Dung Tự hơi khựng lại, ngẩng mặt lên, ánh mắt thoáng do dự.
“Đương nhiên là hầu hạ công chúa. Người… không muốn sao?“
“Như trước đây, đùa cợ/t nô, dùng roi quấ/t nô, để lại trên thân nô những dấu vết thuộc về người.“
“Chử/i mắn.g nô, s/ỉ nhụ.c nô, nói nô còn h/èn mọn hơn lũ ngựa trong chuồng, là một con chó đói khá/t.“
Mỗi lần hắn mở miệng, đầu lưỡi tựa rắn độc phun ra nuốt vào, lộ vẻ nguy hiểm ngấm ngầm. Từ góc độ nhìn xuống này, ta dễ dàng nhìn thấy trên cổ hắn một nốt ruồi đỏ tươi, tròn trịa, quyến rũ đến nao lòng.
Nếu không biết rằng sau này hắn sẽ đem ta bă/m thành tám mảnh, vứt cho chó ăn, có lẽ ta sẽ thật sự không kiềm chế nổi bản thân.
Nhưng bóng dáng cái c.h.ế/t vẫn treo lơ lửng trên đầu, ta sợ đến run rẩy hô lên:
“Đừng cởi!“