03

“Hôm nay công chúa muốn nô… mặc y phục sao?”

Lần đầu tiên Dung Tự ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn một hồi rồi nghiêng mặt đi, hàng mi dài khẽ run, che giấu dục niệm đang cuộn trào nơi đáy mắt.

“Hay là người cảm thấy cơ thể nô khó coi, khiến người chướng mắt?”

Thật là một mùi trà xanh tỏa hương quyến rũ! Nghĩ đến đây, ta hiểu ngay đây chính là chiêu thức thường dùng để đối phó Trường Lạc công chúa.

Với một tiểu trà xanh xinh đẹp như thế, lại mang vẻ bề ngoài ngoan ngoãn dễ sai bảo, thử hỏi có vị công chúa trẻ trung nào có thể chịu đựng nổi?

Ta lặng người nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể thở dài nhận mệnh, đưa tay ra, chậm rãi gỡ chiếc xích vàng đang trói chặt cổ tay hắn.

Vô tình, đầu ngón tay ta lướt qua vùng da trần nơi cổ tay hắn, làm nổi lên một cơn rùng mình thoáng qua.

Dung Tự khẽ nhếch môi, vẻ mặt vừa mang nét chế nhạo, vừa pha chút khéo léo lấy lòng.

“Công chúa…”

Ta chẳng đáp, chỉ lật ngược cổ tay, nhẹ nhàng tháo sợi xích vàng đã ghì chặt đến mức để lại vết đỏ hằn sâu trên cổ tay hắn.

Sợi xích vàng này được chế tác tinh xảo và hoa mỹ, phần tay cầm được điêu khắc hình phượng hoàng sống động như thật, vô cùng xa hoa.

Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ hiểu sự cưng chiều và dụng tâm của Trường Lạc công chúa dành cho Dung Tự.

Dù rằng, dụng tâm ấy chẳng phải xuất phát từ điều gì tốt đẹp.

Trong lòng ta toàn nghĩ đến sợi xích vàng kia, thầm tính toán nếu việc chinh phục phản diện không thành, ta sẽ tùy cơ ứng biến mà bỏ trốn. Thuận tiện mang theo vài sợi như thế này, chẳng phải sẽ có ích hay sao?

Ta thuận miệng nói: “Về sau không cần phải hầu hạ bản cung theo cách này nữa.”

Nhưng lúc ấy, ta hoàn toàn không nghĩ tới rằng, chẳng bao lâu sau, sợi xích vàng này sẽ trở thành công cụ mà phản diện cố chấp, bệnh hoạn dùng để thỏa mãn những dục vọng riêng tư của hắn.

Cũng vì thế mà ta không chú ý tới sắc mắt của Dung Tự bỗng dưng trầm tối.

Bên ngoài, chợt nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng đến, kèm theo vài tiếng cười đùa thân thiết quen thuộc. Hai bóng dáng thanh nhã hiện rõ trên cửa sổ.

Một người giọng nói trong trẻo, lời lẽ hoạt bát:

“Hạc Chi huynh, ta thấy Trường Lạc công chúa quả thực vừa kiêu căng vừa bướng bỉnh. Huynh là phò mã do thánh thượng đích thân chỉ định, vậy mà cũng chẳng dễ gì gặp được nàng ấy.”

Người kia giọng điệu lạnh nhạt, tựa dòng suối mát chảy qua khe núi:

“Công chúa là kim chi ngọc diệp, được cả triều đình cưng chiều, tính tình tùy ý một chút cũng là điều dễ hiểu.”

Nghe đến đây, ta lập tức hiểu rõ thân phận người vừa nói.

Hạc Chi – Lâm Hạc Viễn – là Trạng nguyên năm ngoái, được thánh thượng chỉ định làm phò mã của Trường Lạc công chúa.

Một phò mã si tình đến mức theo chân nàng đến chết. Vào ngày đại quân thất thủ, hắn đã tự vẫn ngay trên chiến trường.

Quả thật là một bậc quân tử phong lưu, trong ngoài đều thuần khiết như vàng ròng ngọc thô.

Dung Tự, vốn nãy giờ im lặng, bỗng khẽ phát ra một tiếng rên trầm thấp, tiếng thở gấp thoát ra từ kẽ răng như nghẹn lại nơi cổ họng.

Hai người bên ngoài bất giác dừng bước, bóng dáng hơi xoay về phía căn phòng, dường như bị âm thanh kia thu hút.

Ta giật mình, cảm thấy lông mày giật liên hồi.

Cửa sổ khép hờ không thể nào che nổi không khí ám muội tràn ngập khắp căn phòng!

Chỉ cần bị họ thoáng nhìn qua, chuyện công chúa ban ngày làm chuyện ô uế, phò mã bắt gian tại trận chắc chắn sẽ lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Vốn dĩ danh tiếng chẳng mấy tốt đẹp của ta giờ đây lại càng nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Bất chợt, trời đất xoay chuyển, cảnh vật trước mắt đảo ngược.

Dung Tự vòng tay qua eo ta, nhẹ nhàng siết một cái, kéo ta vào trong lòng, đè ta xuống góc khuất của giường nơi không ai có thể nhìn thấy.

Màn lụa mỏng như mây, từng lớp từng lớp buông xuống, vừa khéo che khuất góc nhìn bên này.

Mái tóc đen như thác của hắn trượt xuống từ bờ vai, rủ trước ngực, đầu tóc thoảng hương bồ kết phớt nhẹ qua má ta.

Ta không kiềm được khẽ vùng vẫy, đầu gối hơi co lại, vô tình lướt qua bên người hắn.

Cả người Dung Tự cứng đờ, bàn tay vô thức siết chặt lấy cổ tay ta, thanh âm khản đặc, trầm thấp vang lên:

“Công chúa, phò mã đã thân chinh đến phủ, tai vách mạch rừng.”

“Xin đừng… dụ dỗ nô nữa.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play